Thâm Tình Tựa Như Cạn

Chương 42


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Michellevn

Trong suốt cuối tuần, lượt truy cập internet hầu như đều bị lôi cuốn bởi sự kiện tranh chấp gia sản của nhà họ Diệp bao thầu.

thật ra thì bất luận là Diệp Hạc Minh hay là Trình Khiên Bắc, cho dù đều là người nổi tiếng trong lĩnh vực của mình, nhưng dù sao cũng không chân chính là người của công chúng, nên người không biết về tin tức nghệ thuật hoặc tài chính kinh tế thì cũng chưa chắc đã nghe qua tên tuổi của hai ông cháu.

Chỉ là tiếng tăm của hai người chồng chất, cộng với những từ ngữ có tính chất bùng nổ như con ngoài giá thú, tranh chấp gia sản, rồi tác phẩm hội họa có giá trị cả tỷ, tự nhiên trở thành tin tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Dân mạng nhiều chuyện nhanh chóng chia ra làm hai phe, một phe cho rằng thằng con riêng Trình Khiên Bắc lòng lang dạ sói tham vọng chiếm đoạt tài sản của nhà họ Diệp; Phe còn lại thì nhận định người nhà họ Diệp đợi ông cụ Diệp qua đời mới tranh giành tài sản, tất nhiên là bởi vì những tác phẩm hội họa đó đã được ông cụ Diệp tặng cho cháu trai, người nhà họ Diệp lúc ông cụ Diệp còn sống thì không tìm được lý do nên không thể không đợi đến chết, huống hồ giá trị con người Trình Khiên Bắc vượt xa các tác phẩm hội họa, chắc chắn là không có khả năng mưu cầu tiền bạc.

Ngoài ra, với tư cách là một người vợ bí ẩn của Trình Khiên Bắc, Giang Mạn cũng đã gây ra một trận sôi nổi nhỏ trên mạng. không ít "người biết chuyện" đứng ra vạch trần, có người nói năm đó hồi đi học, từng thấy hai người chơi bóng trong trường. Lại có người nói hồi đó ở trường, hai người đều đã có đối tượng của mình, nhưng bạn trai Giang Mạn và bạn gái Trình Khiên Bắc hình như có qua lại nhập nhằng.

Đối với đoạn tin rò rỉ này có ai đó lập tức xỉa xói:" Chủ topic, bạn muốn tung tin thì cũng phải tung tin cho đáng tin cậy một chút chứ? Sao mà lại để cho Trình Khiên Bắc và vợ anh ấy đều là người sau khi bị phản bội rồi tạm bợ với nhau vậy? Hồi đó đến trường giá trị con người Trình Khiên Bắc đã xa xỉ lắm rồi, bạn gái anh ta còn có thể lừa dối hay sao? Nghĩ chút thôi cũng đã không có khả năng rồi."

Chủ topic kia trả lời:" Bị phản bội hay không thì không rõ lắm, nhưng thời điểm Trình Khiên Bắc sắp tốt nghiệp thạc sĩ thì đã có bạn gái, là hoa khôi của học viện quản lý Giang Đại, lại theo đuổi anh ấy rất lâu đấy. Giang Mạn cũng có bạn trai, nực cười nhất là người bạn trai này vẫn luôn thích cô hoa khôi kia. Theo tôi được biết, hồi đại học Trình Khiên Bắc và Giang Mạn có lẽ là không qua lại với nhau, mà đối tượng của hai người ngược lại có quan hệ không ít. hiện giờ đọc tin tôi mới biết hóa ra Trình Khiên Bắc vậy mà đã kết hôn với Giang Mạn. Lúc họ tốt nghiệp vẫn chưa chia tay với đối tượng của mình mà, nhưng xem tin tức, cuối năm đó hai người đã kết hôn rồi, tốc độ này cũng nhanh thật đấy nhỉ?"

Dân mạng:" Mẹ nó tôi sắp bị choáng đến nơi rồi, học viện quản lý kinh tế Giang Đại của mấy người có thể loạn nữa hay không đây?"

Giang Mạn xem những tin tức hằm bà lằng có thật có gỉả này, quả thật là dở khóc dở cười.

thật ra chính cô cũng hiểu quan hệ của cô và Trình Khiên Bắc là rất loạn rồi. Chẳng qua là loạn tới loạn lui mà loạn thành thật luôn.

Đến thứ hai đi làm, Giang Mạn càng là bó tay toàn tập.

Đài truyền hình của họ người nổi tiếng rất nhiều, độ quốc dân cao như Văn Hạo thì khỏi nói, còn có MC to nhỏ các kiểu, lại còn có không ít những cái miệng nổi danh, cộng thêm ở đài truyền hình lượng người ra vào cà phê cà pháo mỗi ngày, trên thực tế người làm việc ở đây đối với nhân vật nổi tiếng cũng đã không còn quan tâm nhiều.

Thế nhưng buổi sáng lúc Giang Mạn đi làm vừa bước chân vào tòa nhà đài truyền hình, vẫn cảm thấy tần xuất ngoái đầu nhìn mình rõ ràng là rất cao.Đến khi vào tổ chuyên mục của mình, còn chưa bước vào phòng thì đã bị một đống người lao bổ lên.

"Giang Mạn, cô giấu cũng kỹ thật đấy!"

"Giang Mạn, mau chia sẻ cho chúng tôi trải nghiệm con dâu nhà giàu là thế nào?"

" Đúng đấy, đúng đấy, chồng cô xuất thân đại gia tỷ bạc, ngày ngày lái một con xe polo nhỏ, còn làm thêm giờ với giai cấp vô sản tụi tôi, rốt cuộc là cô nghĩ gì đó hở?"

.............

Giang Mạn giơ tay đầu hàng, vẫn là lão Vương chạy tới, phất phất tay ngay người đuổi ra khỏi cửa:" Giờ là lúc nào hả? Còn không mau về làm việc của mình đi !"
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đám người lúc này mới tan tác như chim muông.

Cuối cùng Giang Mạn cũng được giải cứu, quay về phòng làm việc nhỏ của mình.

Chương Tiếu Tiếu chạy theo vào, nói bằng giọng hung dữ:" Chẳng trách lần đó ở Hải đảo, rõ ràng lão Vương đã nói Trình Khiên Bắc tham gia xong diễn đàn lãnh đạo thanh niên thì phải quay về ngay, nên trước đó đã từ chối lời mời của chúng ta. Ấy thế mà chị lại mời được anh ấy đến cứu chương trình. thì ra bí ẩn chính là anh ấy là chồng chị!" nói xong thì nắm lấy bả vai cô lắc mạnh," Em đã bảo sao mà chị lại không quan tâm đến các kim cương vương lão ngũ trong chương trình của chúng ta. thì ra là trong tay đã nắm được kim cương châu phi! Đồng nghệp với nhau đã hơn hai năm, vậy mà chị không hề hé lộ chút phong phanh gì cả, chị còn xem em là bạn của chị không hả?"

Giang Mạn bị cô ấy lắc đến choáng váng, dở khóc dở cười bảo:" Em cũng biết mà, nếu lúc đầu mới vào làm chị mà nói với mọi người rằng ông xã tôi là Trình Khiên Bắc, thì liệu có thể yên ổn làm việc không ?"

Chương Tiếu Tiếu buông cô ra, cảm thán:" Trước đó em còn nói để chị thử chút coi sao, biết đâu lại có hi vọng cùng Trình Khiên Bắc, không ngờ hai người căn bản chính là một đôi. Nhưng điều này một mặt nào cũng cho thấy, giác quan thứ sáu của em vẫn khá chuẩn đấy."

Giang Mạn cười:" Đúng đúng! Rất là chuẩn!"

Chương Tiếu Tiếu nghĩ nghĩ, lại dò hỏi:" À mà.... Chuyện tranh giành tài sản của nhà họ Diệp đó, không có vấn đề gì lớn chứ?"

Giang Mạn:" không có chuyện gì, thời điểm ông cụ chia gia sản, luật sư và bác sĩ cũng có mặt, khi đó người nhà họ Diệp cũng không hề nói gì cả, giờ người mất rồi mới dám tranh giành, chứng tỏ là gốc rễ vấn đề không chắc chắn."

Chương Tiếu Tiếu gật đầu lòng đầy căm phẫn:" Em đã bảo mà, Trình tổng nhà chị giàu như thế, cần gì mà phải giở thủ đoạn lừa mấy bức tranh đó chứ?"

Thưa vâng, là tranh có giá trị tỷ - hai tỷ đó ạ.

Hai người đang nói chuyện, lão Vương thò đầu vào nói:" Giang Mạn, tổng giám kêu cô đến văn phòng ông ấy một chút."

"Dạ, vâng."

Giang Mạn đặt túi xuống đi ngoài, tới cửa lão Vương vỗ vỗ vai cô nói nhỏ:" Lãnh đạo làm việc có lý của lãnh đạo, cô đừng nghĩ nhiều, người của bộ phận chúng ta sẽ luôn ở phía sau ủng hộ cô."

Giang Mạn ngẩn người, đoán rằng công việc của mình có thể đã bị ảnh hưởng, liền mỉm cười gật đầu:" Cảm ơn lão Vương."

Tổng giám họ Lý, so với phong cách của lão Vương thì không giống lắm, bình thường khá nghiêm túc, cũng rất sắc sảo, hiển nhiên là có chút khoảng cách với cấp dưới của mình.

Giang Mạn đẩy cửa vào, cất lời cung kính:" Chào Lý tổng!"

Tổng giám Lý gật đầu vẻ mặt tươi cười chân thành, đưa tay ra hiệu:" Mau ngồi đi !"

Giang Mạn ngồi xuống đối diện với ông.

Tổng giám Lý nói :" Tôi đã biết chuyện của cô rồi, thật sự là làm người ta bất ngờ quá đấy."

Giang Mạn mỉm cười:" Lúc tôi kết hôn là vừa mới đi làm không lâu, sợ ảnh hưởng công việc, nên không nói với mọi người."

Tổng giám Lý gật đầu:" Tôi hiểu lo lắng của cô."

Giang Mạn:" Lý tổng yên tâm, tôi sẽ không để việc nhà làm ảnh hưởng đến công việc đâu ạ."

Lý tổng yên lặng một lát, mỉm cười:" Tiểu Giang à, cô có biết sáng nay đường dây nóng của chúng ta tiếp nhận bao nhiêu cuộc điện thoại liên quan đến cô không ? Rồi có bao nhiêu truyền thông đang cố gắng liên hệ với chúng ta không ? Tôi không biết tranh chấp giữa nhà họ Diệp và Trình tổng rốt cuộc là ai đúng ai sai, dĩ nhiên cá nhân tôi thì vẫn mong muốn Trình tổng có thể thắng kiện, thế nhưng bởi vì quan hệ của cô và Trình tổng, quả thật là có chút ảnh hưởng đến công việc bình thường của chúng ta." Ông dừng lại giây lát rồi nói tiếp, " Đề nghị của tôi là, trước cứ cho cô nghỉ phép dài ngày một thời gian, đợi chuyện này kết thúc thì hẵng quay về."

Giang Mạn nghe những lời nói uyển chuyển này của ông, mới nhận ra rằng mình vẫn nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.

Thực tế, đường dây nóng và những truyền thông kia có thể có bao nhiêu ảnh hưởng? Tổng giám chắc là lo lắng về tranh chấp giữa nhà họ Diệp và Trình Khiên Bắc. Để cô ngừng việc tạm thời, chẳng qua là tạm thời xem thế nào, chờ đợi kết quả. Nếu Trình Khiên Bắc thắng kiện, không những cô không bị ảnh hưởng gì ở tổ chuyên mục, mà sau này còn có thể cung cấp cho tổ chuyên mục nhiều lợi thế hơn nữa, đương nhiên sẽ phục chức; Nhưng nếu Trình Khiên Bắc thua kiện, thì có nghĩa là tiếng tăm của anh thất bại thảm hại, mà làm vợ của anh, có vinh cùng vinh có nhục cùng nhục, cũng không thể tiếp tục làm việc tại chỗ cũ được nữa, trước thì là ngừng việc tạm thời, thật ra cũng chính là sa thải sớm, đến lúc đó tổ chuyên mục có thể tuyên bố với bên ngoài, cô đã nghỉ việc từ lâu, coi như là phủi sạch quan hệ.

Giang Mạn biết đây chính là quy tắc thương trường, lãnh đạo tự có suy tính của mình.

cô hít sâu một hơi, mỉm cười gật đầu:" Tôi đã hiểu rồi Lý tổng."

Lý tổng gật gật đầu:" Tôi biếc cô làm việc rất cố gắng, và cũng rất tốt, mấy tháng này coi như nghỉ ngơi cho tốt." Dừng chút rồi nói tiếp," Tiện đây cho tôi chúc Trình tổng mọi việc thuận lợi, cũng hi vọng cô có thể mau chóng trở về làm việc."

Giang Mạn đứng lên, nói :" Cảm ơn Lý tổng."

Quay về văn phòng của mình, Chương Tiếu Tiếu và Bành Việt sáp lại gần, thi nhau hỏi:" Thế nào rồi?"

Giang Mạn cười khổ:" Tổng giám cho chị nghỉ dài hạn!"

" Gì chứ! Cái này có quan hệ gì tới công việc của chị chứ?"

Giang Mạn mỉm cười:" Đường dây nóng và các đơn vị truyền thông đều truy tìm tôi, đã gây ảnh hưởng đến công việc bình thường của tổ chuyên mục chúng ta rồi."

Chương Tiếu Tiếu:" Cài này thì có bao nhiêu ảnh hưởng chứ?"

Giang Mạn duỗi duỗi cánh tay, cười đáp:" Lãnh đạo có suy tính của họ, không sao mà, đúng lúc được nghỉ dài hạn. Mọi người cứ tự mình bận rộn trước đi nhá, đợi mọi chuyện kết thúc, tôi quay về mời mọi người ăn cơm."

Chương Tiếu Tiếu và Bành Việc cũng không phải là những người trẻ mới gia nhập xã hội, thực ra học đã đoán được suy nghĩ của Tổng giám, đơn giản là không muốn đứng cùng đội, hoặc là sợ đứng nhầm đội, cho dù là cá nhân ông ta hay tổ chuyên mục, thì cứ tránh càng xa càng tốt. Lỡ đâu Trình Khiên Bắc thực sự xảy ra chuyện, dĩ nhiên Giang Mạn cũng không thích hợp tiếp tục ở lại tổ chuyên mục nữa, cho nghỉ phép trước thời hạn, xem như làm lót đường trước cho việc nghỉ luôn.

Chương Tiếu Tiếu cười:" Vậy tụi em chờ chị trở về đó nha! Mấy tháng này chị cứ nghỉ ngơi thật tốt, dù sao cũng chẳng thiếu tiền, cứ ăn uống thoải mái, muốn mua gì thì mua nấy."

cô thở phì bật cười:" Đúng vậy."

Tuy ngoài mặt cô cười hi ha, trông có vẻ không hề để ý, nhưng trong lòng vẫn có phần u uất. May mắn thay, cô cũng đã chuẩn bị phần nào đó tinh thần, quyết định ở bên Trình Khiên Bắc, thực ra ý nghĩa cũng là cuốn vào phòng phân tranh của nhà họ Diệp, cô nghĩ sẽ không bị ảnh hưởng gì, tiếp túc cuộc sống bình lặng, khẳng định là không được rồi.

Có điều Chương Tiếu Tiếu nói đúng, dù sao cũng chẳng thiếu tiền, cứ nghỉ ngơi mấy tháng cho thật tốt.

Sau khi bàn giao công việc trong tay rồi dùng bữa cơm với đồng nghiệp, Giang Mạn liền thu dọn đồ đạc rời khỏi văn phòng. Thành thật mà nói, cô vẫn có chút không đành lòng lắm, bởi vì nói là để cho một kỳ nghỉ dài, ai biết còn có cơ hội trở về hay không .

cô đã quen với ngày làm việc bận rộn, ra khỏi cơ quan lái xe rong ruổi trên phố, vậy mà trong nhất thời lại chẳng biết đi đâu, vốn định gọi điện thoại cho Trình Khiên Bắc nói về kỳ nghỉ dài hạn của mình, nhưng ngẫm nghĩ thôi cứ quên luôn đi.

Vô tình chạy đến một con phố rất yên tĩnh, Giang Mạn nhớ ra phòng trưng bày của Trình Khiên Bắc mở ngay phía trước. Phòng trưng bày tranh này không có lợi nhuận, mà chuyên dùng để triển lãm các tác phẩm tranh của ông cụ Diệp. đã mở đước hơn nửa năm, cô biết địa chỉ nhưng vẫn chưa đến lần nào. Nghĩ đến đó liền tìm chỗ dừng xe lại.

Phòng trưng bày được lấy theo tên của ông cụ Diệp, gọi là Hạc Minh Hiên.

Vì là thứ hai vẫn đang là giờ làm việc, lúc này chỉ có lẻ tẻ 2-3 người xem triển lãm tranh, còn lại thì chính là cửa hàng trưởng và bảo vệ. Cũng không biết có phải không quan tâm đến tin đồn không mà cửa hàng trưởng không nhận ra Giang Mạn, chính điều đó ngược lại khiến Giang Mạn có thể thanh tĩnh thưởng thức các tác phẩm bậc thầy.

cô không hiểu nghệ thuật hội họa, nhưng cũng không gây trở ngại cô trong việc cảm thụ vẻ đẹp của bút tích bậc thầy.

Bởi vì không cần đi làm. cô liền không có khái niệm về thời gian nữa, không biết từ lúc nào có người đứng bên cạnh, hơn nữa còn đứng rất lâu, cô cũng không phát hiện ra, vẫn là người đó mở miệng gọi cô :" cô Giang, đã lâu không gặp!"

Từ trong thế giới nghệ thuật Giang Mạn hồi hồn, quay đầu nhìn sang, mới nhận ra đó là Diệp Kính Tri.

hiện giờ nhà họ Diệp đang tranh giành gia sản ồn ào ầm ĩ, cô làm vợ của Trình Khiên Bắc, theo lý mà nói, người nhà họ Diệp là kẻ địch của cô. Tuy nhiên nói cho cùng chuyện này cũng không liện quan trực tiếp đến cô, đưa tay không đánh người mặt tươi cười, đối phương chào hỏi cô, dĩ nhiên cô cũng phải khách sáo đáp lại:" Chào anh Diệp."

Diệp Kính Tri nói :" không biết cô Diệp cảm thấy thế nào về tác phẩm của ông cụ trong nhà?"

Giang Mạn mỉm cười:" thật không dám giấu diếm, tôi không hiểu biết về hội họa, chỉ có điều ông nội là bậc thầy quốc họa, dĩ nhiên tranh vẽ không phải bình thường."

Diệp Kính Tri cười cười, bảo:" Cho nên để những tác phẩm hội họa này rơi vào trong tay người không hiểu giá trị, quả thực là rất đáng tiếc."

Giang Mạn hiểu ý anh ta, khẽ cười:" anh Diệp lo lắng nhiều rồi, lúc trước ông nội tặng tranh cho Khiên Bắc, hoàn toàn là vì anh ấy hiểu ông nhất."

Diệp Kính Tri cười xem thường:" Nó chỉ là thằng nhóc lớn lên ở chợ búa, đến nghệ thuật là gì cũng không hiểu, chẳng qua là dùng hết tâm tư để cố làm vừa lòng ông cụ nhà tôi mà thôi."

Giang Mạn đã từng thấy cảnh Trình Khiên Bắc và ông cụ Diệp luận đàm về nghệ thuật, dĩ nhiên sẽ không để ý đến mấy lời này của Diệp Kính Tri, chỉ nói :" Tuy rằng hoàn cảnh lớn lên của Khiên Bắc không tốt, nhưng khổ cực thường là nguồn gốc của nghệ thuật, Từ Bi HỒng không phải cũng xuất thân cực khổ hay sao? Miler Van Gogh cũng nghèo túng chán nản, nhưng điều đó cũng đâu có ngăn cản họ theo đuổi nghệ thuật. Theo ý tôi,luôn miệng nói về giá trị nghệ thuật, thì ngược lại, tôi cảm thấy mới không thật sự hiểu về nghệ thuật."

Đối với những lời này của cô, Diệp Kính Tri lơ đễnh cười cười, nói :" không ngờ cô Giang lại che chở Khiên Bắc như vậy, tôi tưởng hai người chỉ là quan hệ hợp đồng thuận mua vừa bán, diễn kịch trước mặt người lớn mà thôi."

Giang Mạn làm bộ kinh ngạc:" Sao anh Diệp có thể nói như vậy nhỉ? Tôi và Khiên Bắc kết hôn trong tình yêu, cũng giống như nam nữ bình thường thôi, thế nào mà trong miệng anh Diệp lại biến thành đóng kịch rồi?"
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Diệp Kính Tri cười:" cô Giang, tôi biết rất rõ giao dịch của hai người ngày trước. Vì tiền thì cũng chẳng có gì đáng chê trách, dù sao một ngàn năm trăm vạn không phải là con số nhỏ. Nhưng hiện giờ cô lựa chọn tiếp tục giúp nó, thật lòng mà nói, tôi cảm thấy cô rất không sáng suốt. Chim khôn chọn cây tốt, tôi khuyên cô vẫn nên kiểm tra quá khứ của nó kỹ càng một chút, để thanh xuân của mình không phải trôi qua một cách không đáng giá."

"Cảm ơn anh Diệp nhắc nhở, tôi và Khiên Bắc là bạn học, tôi rất hiểu anh ấy là người thế nào."

Diệp Kính Tri:" Chỉ mong được như vậy." nói xong rút danh thiếp ra đưa cho cô," Có điều nếu ngày nào đó cô Giang thay đổi ý định, muốn đứng ra làm chứng cho nhà họ Diệp chúng tôi, thì có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào, tôi rất hoan nghênh."

Giang Mạn cúi đầu nhìn tay anh ta, không nhận lấy danh thiếp, chỉ cười bảo:" Tôi cũng chúc anh Diệp mọi điều thuận lợi. Liên hệ là không cần thiết rồi."

Diệp Kính Tri cùng không gượng ép, cất danh thiếp đi, mỉm cười không rõ ràng và quay người rời đi.

Giang Mạn không khỏi nhíu mày, biểu tình của này quá là bình tĩnh, bình tĩnh đến độ khiến cho cô có chút dự cảm không tốt.

Từ phòng triển lãm tranh đi ra, đã sắp năm giờ.

Giang Mạn lên xe xong đang định gọi cho Trình Khiên Bắc hẹn anh cùng ăn cơm, thì đột nhiên nhận được điện thoại của Hứa Thận Hành.

" Có rảnh không ? anh muốn mời em ăn bữa cơm, có chút chuyện muốn nói với em." anh ta dừng lại chút bổ sung," Về Trình Khiên Bắc."

Giang Mạn hỏi:" Chuyện gì ạ?"

Hứa Thận Hành:" Trong tay anh có chút đồ của Trình Khiên Bắc, anh cảm thấy chắc là em sẽ cảm thấy hứng thú.

Đối với cách thức thừa nước đục thả câu này của anh ta, thật ra Giang Mạn có phần phản cảm, nhưng nghĩ tới Trình Khiên Bắc, cô vẫn đồng
ý:" Dạ được, vậy đi đâu ạ?"

"Nhà hàng Vân Nam trên đường Mạn Ninh."

Hồi đầu hai người qua lại, vì Giang Mạn thích ăn món cơm hấp dứa của nhà hàng này và hai người đã cùng đi đến đó rất nhiều lần. Mặc dù không có hứng thú ôn lại chuyện cũ nhưng tự phụ quá cũng không tốt lắm liền đã đồng ý.

IMG ​

Lúc cô đến nhà hàng thì Hứa Thận Hành đã đến trước, ngồi trên dãy ghế dài bên cửa sổ, chậm rãi uống trà.

Con người thật sự là một động vật đến cả bản thân cũng không tưởng tượng nổi, trước kia Giang Mạn thích sự dịu dàng vô hại của Hứa Thận Hành, nhưng giờ nhìn thấy loại khí chất duy nhất thuộc về anh ta này, trong lòng lại chẳng hề có bất kỳ dự gợn sóng nào.

cô ngồi xuống đối diện Hứa Thận Hành:" Là chuyện quan trọng gì sao?"

Hứa Thận Hành đặt tách trà xuống, lẳng lặng nhìn cô, mãi lâu sau mới đáp:" Tiểu Mạn, em thật sự ở bên Trình Khiên Bắc sao?"

Giang Mạn có chút dở khóc dở cười:" Chúng tôi cũng đã kết hôn hơn hai năm rồi, anh cảm thấy thế nào?"

" anh biết hai người là hôn nhân hợp đồng."

Giang Mạn:" Cho dù khi chúng tôi bắt đầu kết hôn là vì một mục đích nào đó, thì cũng diễn giả thành thật từ lâu rồi."

Hứa Thận Hành nghe vậy im lặng một cách buồn bã rồi nhỏ giọng nói :" Nếu anh không đi xem Ninh NHiễm vào ngày sinh nhật đó, có phải em sẽ xuất ngoại cùng anh như đã hẹn hay không ?"

Giang Mạn ngập ngừng một lát:" Có lẽ vậy!"

Hứa Thận Hành ngước nhìn cô :" Vậy thì, em rời khỏi anh, rốt cuộc là vì quan hệ của anh và Ninh Nhiễm, hay là..... thật ra em cũng đâu có yêu anh nhiều?"

Giang Mạn sững người, bởi vì cô nhận ra bản thân mình cũng không có đáp án. Đương nhiên, cô đã từng yêu Hứa Thận Hành, hơn nữa còn là yêu không bất chấp.

Thế như từng yêu như vậy, vì sao lại có thể từ bỏ một cách tuyệt tình như thế?

cô cũng từng cho rằng là vì Ninh Nhiễm, nhưng khi tình cảm này dần dần phai nhạt, cô phải thừa nhận rằng có lẽ ảnh hưởng của Ninh NHiễm không lớn lắm, sở dĩ cô từ bỏ, thực ra chỉ có lẽ là chính mình đối với Hứa Thận Hành không có yêu nhiều như vậy. nói cách khác, tình yêu mà cô nghĩ lúc đó, chẳng qua là sự cuồng nhiệt về tình yêu của bản thân, là ảo tưởng, tự mình nghĩ ra và cảm động. Và một khi tình yêu này trở nên cụ thể, sự dũng cảm và quyết chí tiến lên của cô cũng suy giảm rất nhiều. Cho nên mới rút lui trước khi xuất ngoại.

Hứa Thận Hành thấy cô không trả lời, lại hỏi tiếp:"Đúng không ?"

Giang Mạn lắc đầu:"Em không biết!"

Đúng thế, trong mối quan hệ đó, quá nhiều thật giả, quá nhiều suy đoán, cô không thể đưa ra một câu trả lời chính xác được.

Hứa Thận Hành mím chặt môi, không truy hỏi nữa.

Đồ ăn được mang lên, hai người im lặng ăn trong chốc lát, Giang Mạn nói :" anh vẫn chưa nói tìm em có chuyện gì đấy."

Hứa Thận Hành lấy từ trong túi ra một xấp tài liệu:" Đây là một ít chuyện anh tra được về Trình Khiên Bắc, em xem đi. Cậu ta phức tạp hơn em nghĩ, anh hi vọng em có thể xem tài liệu này một cách nghiêm túc, liệu có nên ở bên cạnh một người như thế này không ?"

Giang Mạn đặt đũa xuống, mở tài liệu ra, liếc sơ mấy cái, không tự chủ nhíu mày lại.

"Cậu ta lớn lên ở phố Hạ Đường, nới đó từng là chợ bán buôn, nơi mất trật tự nhất thành phố. Bạn thân nhất hồi nhỏ của anh ta, là lưu manh nổi tiếng ở con phố đó, từng bị đưa đến nơi quản lý tuổi vị thành niên, và cũng từng bị ở tù. Bản thân cậu ta thì cũng đã làm hai người bị thương nặng, nhưng bởi vì chưa đủ mười bốn tuổi nên không bị kết án và dĩ nhiên cũng không bị lưu hồ sơ. "

Đương nhiên Giang Mạn biết phố Hạ Đường, chính là nơi lần trước Trình Khiên Bắc đưa cô tới. cô cũng biết môi trường lớn lên của anh rất tồi tệ, nhưng nghe giọng ông chủ nhỏ hàng xóm, hồi nhỏ anh chắc chắn là đứa bé hiểu chuyện biết nghe lời. Mà những tài liệu này của Hứa Thận Hành, là tư liệu khu vực trước kia, hẳn là không thể giả được.

Hứa Thận Hành nói tiếp:" Cậu ta phát tài là nhờ đầu cơ cổ phiếu, chuyện này không có gì là bí mật. Nhưng anh tra được một vài cổ phiếu mà năm đó cậu ta kiếm tiền thực ra đều là cổ phiếu tồi, cậu ta liên thủ với nhà cái lợi dụng thị trường chứng khoán tăng giá mà nâng giá cổ phiếu rồi bán tống ra giá cao. hiện giờ mấy cái cổ phiếu đó đã rớt giá hàng trăm lần, có cái còn bị hủy bỏ luôn. Tất nhiên là giao dịch đòn bẩy không phải là bất hợp pháp, mặc dù có không ít nhà đầu tư nhỏ lẻ, nhưng thị trường chứng khoán vốn là mạo hiểm, cái này cũng không ăn nhằm gì. Thế nhưng em có biết lúc đó người hợp tác của cậu ta là ai không ?"

Giang Mạn cau mày nhìn anh ta.

Hứa Thận Hành rút một tờ trong xấp giấy trên tay cô, chỉ vào khuôn mặt trên bức ảnh:" Chính là người này -- Vương Hạo Thiên, vì hùn vốn trái phép và rửa tiền, đã bị truy nã, em ở kênh tài chính, chắc là đã nghe nói rồi."

Quả thật Giang Mạn đã nghe nói về cái tên Vương Hạo Thiên này, ông chủ một công ty tài chính, thời gian trước bị vạch trần việc hùn vốn trái phép, đã bỏ trốn, theo báo cáo của cảnh sát, công ty của hắn ta còn liên quan đến việc rửa tiền.

Hứa Thận Hành nói :" Vương Hạo Thien cũng chính là gã lưu manh bạn hồi nhỏ kia của Trình Khiên Bắc, gã ta dựa vào năng lực chuyên nghiệp của Trình Khiên Bắc, từ một tên côn đồ, nhanh chóng biến thành chuyên gia tài chính, em nói có hoang đường hay không ? Người này không sạch sẽ thì em cảm thấy Trình Khiên Bắc sạch không ?"

Giang Mạn khép lại tài liệu, nói :" Trình Khiên Bắc là thạc sĩ của tài chính Giang Đại, không giống Vương Hạo Thiên."

"Đương nhiên là không giống rồi, có văn hóa mới càng đáng sợ."

Giang Mạn nhíu mày, gằn từng chữ:" Hứa Thận Hành, em hi vọng anh không cần vì em mà có thành kiến với Trình Khiên Bắc, em biết anh ấy là người thế nào?"

Hứa Thận Hành khẽ cười bất đắc dĩ:" anh và cậu ta cũng xem như bạn học bảy năm, chẳng có người nào xung quanh anh biết lai lịch này của cậu ta. Em chắc chắn là rất biết rõ về cậu ta sao?"

Giang Mạn vốn định nói chắc chắn, nhưng lời đến bên miệng lại có do dự.

Đúng vậy, cô cũng không chắc chắn.

trên thực tế, cô hoàn toàn không biết gì về Trình Khiên Bắc cả.

cô tiện tay nhét tài liệu vào trong giỏ xách, có chút khó chịu mà đứng lên:" Cho dù thế nào, cảm ơn anh đã cho em xem những cái này, nhưng em tin tưởng anh ấy sẽ không làm chuyện phạm tội trái pháp luật."

Hứa Thận Hành quăng đại 2 tờ tiền lên trên bàn, vội vã chãy theo cô ra cửa, lúc đến bãi đỗ xe, kéo lấy cô từ phía sau:" Tiểu Mạn, lai lịch trưởng thành của người này quá phức tạp, em và cậu ta không phù hợp."

Giang Mạn hít sâu vào, rút cánh tay về, gằn từng chữ:" Hứa Thận Hành, em không phải thiếu nữ tinh khiết cô đơn trong tòa tháp ngà, em biết mình đang làm gì."

Đối mặt với vẻ quyết tâm của cô, Hứa Thận Hành thở dài bất lực:" Chỉ mong em biết thôi!"

cô không nói dối anh ta, cô và Trình Khiên Bắc đã diễn giả thành thật.

cô yêu anh.

Giang Mạn lưỡng lự giây lát rồi bảo:" Nếu đây là những gì anh tra được, thì mong anh đừng giao nó cho nhà họ Diệp."

Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hứa Thận Hành nói :" Em yên tâm, anh sẽ không liên quan đến nhà họ Diệp. Có điều,anh có thể tra được thì khẳng định họ cũng sẽ tra được, chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi."

Giang Mạn mím chặt môi gật đầu, xoay người lên xe, vừa mới lái đi, chuông điện thoại di động vang lên, là điện thoại của Trình Khiên Bắc gọi tới.

cô nhấn loa để trả lời rảnh tay.

Giọng nói đầu dây bên kia nghe thật nhẹ nhàng:" Nghe nói em bị lãnh đạo bên đó cho nghỉ phép dài hạn?"

Giang Mạn cố gắng để đầu óc thoát ra khỏi những hỗn loạn của Hứa Thận Hành, trả lời:" Đúng đấy! Đều là bị anh liên lụy, mấy tháng tới tôi không đi làm, anh phải chịu trách nhiệm."

Trình Khiên Bắc khẽ cười:" Đừng nói mấy tháng, cả đời tôi cũng phụ trách mà."

Giang Mạn thoáng ngẩn người, xí một tiếng:" Nghĩ hay quá nhỉ."

Trình Khiên Bắc lại hỏi:" Ăn cơm chưa?"

" Ăn rồi."

" Với bạn hả?"

" Ừm."

"Bạn nào?"

" Nam giới."

Đầu kia hỏi bằng giọng trêu chọc:" Hứa Thận Hành à?"

Giang Mạn cũng không biết vì sao trong lòng có chút trống rỗng khó hiểu, vô thức phủ nhận:" Dĩ nhiên không phải rồi."

Trình Khiên Bắc khẽ cười lên, nói giỡn:" không phải là tốt rồi, thực ra con người tôi có hơi nhỏ nhen, tôi không thích lắm khi bà xã và bạn trai cũ liên hệ."

Giang Mạn không muốn dừng ở chủ đề này nữa liền bảo:" Được rồi mà, tôi về đây. Vì anh mà tôi sắp mất việc, tối nay anh phải đền bù thật tốt cho tôi."

" Đền bù bằng thịt sao? Cực kỳ vui lòng."

" đi chết đi !" Giang Mạn cười ngắt điện thoại, ánh mắt liếc nhìn nửa trang giấy thò ra trong túi xách, lại không khỏi cau mày.

Mà cách đó không xa, một chiếc xe màu đen dừng bên ven đường, Trình Khiên Bắc ngồi ghế sau nhìn màn hình di động đã tắt trong tay. Nụ cười trên gương mặt dần dần cứng lại cuối cùng biến thành lạnh băng như thường ngày.

anh cất tiếng trầm giọng bảo tài xế:" Về nhà!"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện