Một ngày trước năm mới, Tự Kiều đến nhà họ Hứa.
Lúc cô ấy đến, Hứa Gia Diệu đang làm bài tập nghỉ đông trong phòng của mình, Trần Hạnh thì đến chơi ởnhà bên cạnh.
Hai người trong phòng khách đang ngồi đối mặt, bổng nhiên Tự Kiều bật cười.
Hứa Thư nhìn cô ấy hỏi, "Sao vậy?"“Mình hỏi cậu cái này.
” Tự Kiều cúi người gần hơn nhìn vào mặt cô, “Gần đây cậu có phải Thủy nghịch hành không?""Hả?"“A cái đó.
” Tự Kiều đi tới bên cạnh Hứa Thư ngồi xuống, “Hai ngày trước cậu cùng mình nói chuyện điện thoại không phải sao?"“Mình và mẹ có mâu thuẫn với nhau.
” Cô cầm một quả cam trên tay.
“Có chuyện gì thế.
” Tự Kiều bất lực lắc đầu.
Trong mắt cô ấy, Hứa Thư là một người rất nhẫn nại, dù có chảy máu cũng không rơi lệ.
Vậy mà đêm đó, Hứa Thư khóc như một đứa trẻ, điều này thực sự khiến cô ấy cũng phải giật mình.
"Cậu cũng biết dì Trần có tính khí như thế nào rồi, cậu chỉ cần nghe lời bà ấy một chút là được rồi.
"Hứa Thư gật đầu, "Cậu không hiêir đây.
"Mẹ của mình, cô còn không hiểu bà sao?"Vậy mối quan hệ của hai người đã dịu đi chưa?"Cô gật đầu, cảm xúc không cao lắm, trên khuôn mặt vẫn mang vẻ dịu dàng khiến người ta xót xa.
Tự Kiều và Hứa Thư lớn lên cùng nhau, vì vậy cô ấy tự nhiên biết cô đã phải chịu đựng nhiều như thế nào.
Cũng giống như lúc đó, vì Hứa Thư về nhà hơi muộn nên Trần Hạnh đã nhốt cô ở bên ngoài cả một đêm.
Lúc đó lại là mùa đông, trời lạnh đến cóng người.
Mọi người đi cùng đều cố thuyết phục Trần Hạnh để bà ấy cho cô vào nhà, một cô gái nhỏ như vậy làm sao có thể đứng bên ngoài mà chịu lạnh cả đêm được chứ.
Hứa Thư nhớ tới lúc đó Trần Hạnh đã nói: "Để nó chết cóng bên ngoài đi.
"Gió ngoài cửa sổ thổi tung rèm cửa, lá cây khẽ đung đưa trong gió, lá cây gần như khô héo toàn bọ.
“Nhân tiện hỏi cậu cái này.
” Nụ cười của Tự Kiều đột nhiên trở nên nghiêm túc, “Cậu đang yêu à?"Cô sững sờ một lúc, rồi đáp: "Không có.
""Biểu hiện của cậu rất sai.
""Có chuyện đó à?"Tự Kiều nhìn cô nói: "Mình nói không đúng, thì sao cậu lại đỏ mặt chứ?"Huas Thư vươn tay kiểm tra nhiệt độ trên mặt, mới nhận ra mình bị lừa rồi.
Cô gái bên cạnh bật cười: "Không phải, Hứa Thư, cậu bây giờ lại là tình huống gì nữa thế?"Sau một hồi im lặng, tiếng cười của Tự Kiều biến mất.
"Ai? Mình có biết anh ta không?"Hứa Thư cau mày giải thích: “Không có.
” Cô dừng một chút, sau đó nói tiếp, “Nhưng mình đã gặp một… người, anh ấy rất tốt.
”“Vậy sao?” Tự Kiều tỏ vẻ khó hiểu.
Hứa Thư lại không chịu nói tiếp, mặt của cô lúc này thật sự đỏ bừng, như muốn bốc hỏa luôn vậy.
“Được rồi, được rồi.
” Tự Kiều biết mình đã đưa cô vào tình thế khó xử, cho nên không tiếp tục hỏi, “Chỉ cần cậu thức tỉnh là được rồi, mình còn sợ cậu! ”"Mình sợ gì chứ?""Mình tưởng cậu sẽ không bao giờ có thể quên Trì Xương.
"“Anh ta ư?” Hứa Thư mỉm cười, “Anh ta hiện tại rất tốt, còn mình cũng không tệ lắm, hơn nữa, cậu biết mà, lúc đó bọn mình chỉ là vui đùa mà thôi.
"“Được, được, được, mỹ nhân Hứa Thư của chúng ta nói gù cũng đúng” Tự Kiều nói thêm, “Nhưng nếu cậu đang quen ai, thì mình phải là người đầu tiên biết được, mình sẽ giúp cậu kiểm tra bạn xem người đó có xứng với cậu không.
"Hứa Thư nghiêm túc chớp mắt, không biết nên nói cái gì.
Có phải cô đang yêu? Nhưng với người đó, chuyện này không bao giờ xảy ra.
"Cậu đang nghĩ gì vậy?""Tự Kiều" cô cúi đầu nhìn ánh sáng của bóng đèn đang phản chiếu dưới sàn nhà, "Cậu nghĩ điều gì là quan trọng nhất khi hai người ở bên nhau?""Tất nhiên là họ phải thích nhau, nếu không, tại sao họ lại ở bên nhau?"Hứa Thư khẽ "ừm" một tiếng, "Nếu giữa hai người có khoảng cách quá lớn thì sao?"“Câu hỏi này hơi khó nói,” cô ấy cười nói, “vì vậy khi nào tìm được đáp án mình sẽ nói cho cậu biết.
"Hai người nói chuyện phiếm trong phòng khách hồi lâu, thì Tự Kiều chuẩn bị quay về.
Hứa Thư về phòng, đưa quà cho cô ấy rồi mới tiễn cô ấy ra cửa.
"Ngày mai là Tết Nguyên Đán, cậu có đi xem pháo hoa với mình không?"Hứa Thư đồng ý.
Có tiếng cười của trẻ con trong ngõ, cô nhìn Tự Kiều bước đi, rồi cuối cùng biến mất sau khúc cua.
Lúc này ở Nam Chiếu cuộc sống về đêm chỉ mới bắt đầu.
Thẩm Từ Sinh đang ngồi trên xe, mới từ chỗ của Lục Nghiêu