Thẩm Từ Sinh hoàn thành xong công việc thì đã là buổi chiều, trên bầu trời vẫn còn vương chút ánh hoàng hôn màu cam.
Anh vừa đi về phía gara dưới tầng hầm vừa nghe điện thoại, bà Tần ở đầu dây bên kia nói.
"Từ Sinh, tối nay về ăn cơm, có khách tới.
""Buổi tối còn có việc.
"Làm sao mà người bên kia lại không biết anh đang nghĩ gì.
Trước khi gọi cuộc gọi này, bà Tần đã hỏi thư ký của Thẩm Từ Sinh về lịch trình tối nay của anh.
Nhưng bà Tần không có vạch trần anh, "Được rồi, ta biết rồi, hôm khác rảnh lại nói.
"Tất cả những gì bà muốn là khiến Thẩm Từ Sinh quay trở lại bên bà, vì vậy bà tự nhiên không thể quá vội vàng.
Thẩm Từ Sinh lái xe đến trung tâm mua sắm của mình, trung tâm mua sắm nằm ở khu phồn hoa nhất trung tâm thành phố.
Sau khi đến nơi, trực tiếp đi lên tầng cao nhất, nơi bán vàng bạc đá quý cao cấp.
“Lão đại.
” Nhìn thoáng qua có người nhận ra anh.
Thẩm Tự Sinh khẽ gật đầu, anh ngồi trên ghế sô pha vẻ mặt thẫn thờ.
"Gần đây có mẫu nào mới không?"“Có.
” Người bên cạnh đưa tờ giới thiệu cho anh, “Anh xem anh cần gì, dây chuyền hay khuyên tai?”Thẩm Từ Sinh nhớ cô hình như có một sợi dây chuyền trên cổ, còn về khuyên tai, hình như cô chưa bao giờ đeo nó.
“Lấy vòng tay đi.
” Anh tiếp tục, “Vòng tay bằng ngọc bích, chọn một vài chiếc tốt nhất mang đến cho tôi chọn.
”"Được, chờ một chút.
"Nhìn ra ngoài cửa sổ vài giây, Thẩm Từ Sinh nghĩ, hai tay cô không có gì, một chiếc vòng tay bằng ngọc bích là thích hợp nhất.
*Lúc này Hứa Thư vẫn đang ngồi ngẩn người trước bàn, Triệu Nên Niên đã đi mua cơm tối về.
“Hứa Thư.
” Triệu Niên Niên đóng cửa lại, nghi ngờ hỏi: “Sao không đi ăn cơm?”Cô lắc đầu, "Mình không đói, mình không muốn ăn.
""Làm sao vậy, cả ngày hôm nay cậu đều ngồi xuất thần như vậy, ai lấy hồn cậu đi rồi à?"Người đờ đẫn bị nói không nói gì, giống như cô hoàn toàn không nghe thấy.
Thấy có gì đó không ổn , Triệu Niên Niên ngừng ăn lại.
Cô ấy chuyển ghế đến bên cạnh Hứa Thư ngồi xuống, cười hỏi: "Nói cho mình biết, cậu có phải là đang tương tư ai không?"Tương tư sao? Hứa Thư nghĩ có khi nào mình đang tương tư như cậu ấy nói hay không?Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì! Chẳng lẽ một nam nhân uống say, tỉnh lại rồi thì cái gì cũng không nhớ sao? Anh ấy đã ôm cô đó, ôm cô! Nhưng chuyện này cũng là bình thường, ngay cả khi anh nhớ được, vậy thì sao chứ.
Nghĩ như vậy, cô thật sự cảm thấy mình có chút gì đó dính vào tình yêu.
"Ừm, Niên Niên.
” Hứa Thư hít sâu một hơi, “Nói cho mình biết, nếu cậu say rượu mà làm chuyện gì đó mà không nhớ thì cậu vó chịu trách nhiệm không?”“Không nhớ, sao có thể không tính được.
” Triệu Niên Niên càng thêm hăng hái, “Mặc kệ như thế nào, chỉ cần đã nói hay đã làm, bất kể tình huống như thế nào thì đều phải chịu trách nhiệm.
”"Vậy nếu cậu cực kỳ say thì sao?"Triệu Niên Niên nhìn cô, "Cực kỳ say?""Loại nói mê sảng ấy.
""Ừm," cô ây cố ý trêu chọc người nào đó, "thật khó nói, dù sao người ta cũng mê sảng, không thể bắt người ta nhớ lại được.
"Hứa Thư: "! " trước đó cậu rõ ràng không phải nói như vậy.
“Ồ,” Triệu Niên Niên nhìn thấu tâm tư của cô, “Đừng buồn, đừng nóng vội.
”Hứa Thư trả lời: "Những ngày u sầu sẽ trôi qua nhanh thôi?"“Chính là nguyên nhân này.
” Triệu Niên Niên tựa hồ nhớ tới cái gì, “Cậu hỏi như vậy nhất định là có nguyên nhân.
”Cô quay đầu lại không chịu nói.
"Này, bị mình đoán trúng rồi phải không?"Hứa Thư: "Không, mình có một người bạn hỏi mình câu này.
"Triệu Niên Niên khoanh tay trong ngực, “chậc chậc” hai tiếng, trên mặt lộ ra vẻ khó đoán: “Hôm qua cậu nói Thẩm tổng uôngd say đúng không?”“Đúng vậy, anh ấy uống say.
” Hứa Thư chớp chớp mắt.
"Có chuyện trùng hợp vậy sao?"Cô nuốt nước miếng, vội vàng đẩy người đối diện về chỗ ngồi: "Cậu ăn trước đi, lát nữa sẽ nguội đấy.
"Sau khi đánh lạc hướng những người bên cạnh, Hứa Thư khẽ thở dài, chán nản bắt đầu chuyển qua điện thoại.
Thực sự không thể được, sau tất cả, mọi thứ xảy ra đều phải có lý do của nó.
Ngay khi cô đang suy nghĩ lung tung, điện thoại