Có người chú ý tới động tĩnh bên này, Thẩm Tự Sinh vuốt thẳng cổ tay áo vest, bình tĩnh ngồi xuống.
“Ăn mặc thế này không lạnh sao?” Anh trực tiếp coi những người đó như không khí.
“Không lạnh.
” Hứa Thư mất tự nhiên nói.
Cuối cùng cô cũng không thể nào tỏ ra thờ ơ với anh được, tình cảnh như chỉ có hai người bọn họ trong sảnh tiệc vậy.
“Đã ăn gì chưa?” Thẩm Từ Sinh hỏi.
Cô mím môi khẽ gật đầu.
“Sao lại không nói chuyện?” Thẩm Từ Sinh bình tỉnh nhìn cô.
Bầu không khí lúc này có chút kỳ quái, Hứa Thư không biết nên trả lời thế nào, bây giờ cô chỉ ước gì ở đây có một cái lỗ để cô chui xuống mà thôi.
“Tôi không biết nên nói gì.
” Cô không nhìn những người xung quanh, ánh mắt lại rơi trên sàn nhà.
Triệu Niên Niên bị bầu không khí giữa hai người họ mà trở nên im lặng, cô ấy chớp chớp mắt ở một bên xem náo nhiệt.
Nhiệt độ điều hòa trong sảnh tiệc bật ở mức thấp, ánh mắt Thẩm Từ Sinh rơi xuống cánh tay cô, anh từ từ cởi áo khoác ra.
Anh khoác áo khoác lên vai Hứa Thư.
“Anh làm gì vậy?” Cô trầm giọng nói, vừa định cởi áo khoác trả lại cho anh.
Chỉ là động tác của cô lại bị Thẩm Từ Sinh ngăn lại, “Ở đây lạnh lắm, đừng để bị cảm.
”Quan tâm người ta cũng nên nhìn hoàn cảnh chứ, Hứa Thư thầm nghĩ.
Dù sao đi nữa, "vị hôn thê" của anh vẫn còn ở đây, hành động này của anh! sẽ bị người khác hiểu lầm đó.
"Anh Thẩm, tôi không lạnh.
"Anh khẽ gật đầu tỏ ý đã hiểu.
"Vậy áo của anh?"“Em khoác đi.
” Thẩm Từ Sinh nói.
Hứa Thư kinh ngạc "Hả?"Anh tiến lại gần, giọng nói dịu dàng: “Tôi muốn gặp lại em giống như lần đầu chúng ta gặp lại nhau”.
Điều này không chỉ mình Hứa Thư nghe thấy, mà ngay cả Triệu Niên Niên cũng nghe thấy.
Tần phu nhân và người nhà họ Tần lên lầu hai bàn bạc chuyện khác, lúc Tần Nhiêm xuống lầu đã nhìn thấy hai người.
Cô ta đã từng xem qua ảnh của Hứa Thư, đếm cô ta cũng phải công nhận cô đúng là một mỹ nhân xinh đẹp, khó trách Thẩm Từ Sinh lại bị cô mê hoặc đến vậy.
Móng tay của Tần Nhiêm cắm sâu vào da thịt, nhưng nụ cười trên mặt cô ta vẫn rất đúng mực.
“Sao anh lại ở đây?” Cô ta đi đến bên cạnh Thẩm Từ Sinh, cố ý cúi người nói nhỏ vào tai anh, “Ba muốn gặp anh, chúng ta đi thôi.
”Ánh mắt của Hứa Thư vô tình chạm vào ánh mắt của Tần Nhiêm.
Người kia không để cô vào mắt, cười nói: "Cô là ai? Tại sao tôi không nhớ tôi có mời cô nhỉ?"Lúc Hứa Thư định trả lời, Thẩm Từ Sinh lại đi trước cô một bước.
"Là tôi mời, cô có ý kiến gì sao?"Tần Nhiêm cười đầy sâu xa, "Không có, em chỉ là không muốn chỉ vì sự xuất hiện của những người không liên quan mà phá hỏng bầu không khí của buổi tiệc, dù sao hôm nay cũng là! "Thẩm Từ Sinh đột nhiên đứng dậy, cô ta lập tức im miệng.
Mọi người xung quanh tụ lại ngày càng nhiều, Thẩm Từ Sinh lạnh giọng nói "Ra ngoài", những người đang hóng chuyện lập tức rời đi.
Họ biết Thẩm Từ Sinh là người như thế nào, họ không có gan động đến anh.
“Nhị thiếu gia, mọi việc đã chuận bị xong rồi.
” vẻ mặt Lục Nghiêu đầy dắt thắng, “Hiện tại, anh muốn làm gì thì làm đi.
”Tần Nhiêm vẫn chưa hết bàng hoàng, "Chuyện gì?"Tiếng đập phá đồ đạc trên tầng hai vang lên, mọi người trong sảnh tiệc đều giật mình.
“Đợi tôi ở đây.
” Thẩm Từ Sinh ôn nhu nói, “Lát nữa tôi sẽ xuống đón em.
”Lời nói của anh đã không còn là lời nói vượt qua giới hạn bình thường nữa rồi.
“Được.
” Cô gật đầu, ngoan ngoãn nghe lời.
Cô không biết chuyện gì đang xảy ra, cô nhìn Thẩm Từ Sinh và Lục Nghiêu rời đi mà không để ý đến sắc mặt của Tần Nhiêm lúc này.
“Tình huống gì thế này?” Triệu Niên Niên hóng cổ lên nhìn.
Hứa Thư cũng thấy mơ hồ: "Mình cũng không biết.
""Xem ra là sắp có chuyện rồi, mấy người trên lầu đó sẽ không đánh nhau thật đấy chứ.
"Có chuyện sao, mấy người đó không có khả năng sẽ đánh nhau cho lắm.
“Phải rồi.
” Triệu Niên Niên nhớ tới điểm quan trọng, “Vừa rồi Thẩm tổng nói với cậu lát nữa sẽ tới đón cậu, anh ta có ý gì chứ?”"Chuyện này!.
Mình cũng không hiểu.
"Hứa Thư lo lắng siết chặt mép ghế,