Thẩm Từ Sinh cũng không muốn làm khó cô nên đưa cô đến đi chỗ khác, trên đường đi thu hút rất nhiều ánh mắt.
Hứa Thư đột nhiên nhớ đến những gì Triệu Niên Niên nói, "Đây là dịp mà anh muốn công khai cô.
"Cô vô thức nhìn chằm chằm vào mặt anh, ý muốn nhìn thấy biểu cảm khác thường trên mặt anh.
"Có chuyện gì à?"“Không có.
” Bị bắt tại trận, cô chỉ có thể lúng túng quay mặt đi, nhìn xung quanh hỏi: “Anh Thẩm, anh dẫn tôi đi đâu vậy?”Hai người đã rời khỏi sảnh chính, bên ngoài cũng rất náo nhiệt nhưng không bằng bên trong.
“Đưa em đi chỗ khác chơi một lát.
” anh nói, “So với trong sảnh chính còn thú vị hơn.
”Hứa Thư cũng không biết hôm nay anh đưa cô đến đây là có mục đích gì, nên chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo phía sau Thẩm Từ Sinh.
Tình huống này hình như từ lúc hai người quen nhau đẫ như vậy.
Anh chỉ cần nói vài lời thì mọi việc đã đâu vào đấy.
“A, nhị thiếu gia tới rồi.
” Cánh cửa trước mặt mở ra, Lục Nghiêu từ bên trong thò nửa cái đầu ra, “Ân, cô Hứa cũng đến.
”Thẩm Từ Sinh đi trước cô vài bước, tìm một chỗ ngồi xuống.
Ở đây khá ít người, hầu như ai cũng có người đẹp ăn mặc nóng bỏng ôm trong lòng.
“Vào chơi đi.
” Lục Nghiêu cười đẩy cô vào, “Cô Hứa yên tâm, bọn họ đều là người đàng hoàng.
”Ánh đèn đổi màu liên tục, Hứa Thư lẳng lặng ngồi bên cạnh Thẩm Từ Sinh.
“Nhị thiếu gia, anh không muốn giới thiệu chút sao?” Có tiếng từ trong góc phát ra.
Nhiều người có mặt đều bên cạnh anh có một người phụ nữ, nhưng họ không biết cô ấy tên là Hứa Thư.
Dưới ánh đèn, ánh mắt anh như lưu lại trên gương mặt góc nghiêng của cô vài giây, rồi chỉ cười nhẹ.
Lúc này trên màn hình đang phát một bài hát tiếng Quảng Đông, hình ảnh trong MV là cảnh nam nữ chính ôm nhau dưới mưa.
“Được rồi, được rồi.
” Lục Nghiêu nâng cằm mỹ nữ trong ngực, cười gian, “Làm gì mà ngồi buôn dưa lê như đàn bà thế, muốn buôn chuyện thì phải chọn đúng người, Nhị thiếu gia của chúng ta không phải là người mà mọi người có thể đem ra bàn tán.
"Nhiều người cũng cười theo.
Thẩm Từ Sinh nghiêng người hỏi nhỏ vào tai Hứa Thư, "Muốn hát không?"“Không.
” Cô cố nén cười giải thích, “Tôi không biết hát.
”"Vậy em muốn nghe bài gì, tôi bảo bọn họ hát cho em nghe.
"Cô chớp mắt, trong mắt có chút ánh sáng, "Anh Thẩm sẽ hát cho tôi nghe chứ?"“Hả?” Thẩm Từ Sinh không ngờ cô lại đưa ra yêu cầu với anh.
Lục Nghiêu không biết vì chuyện gì đi tới phía trước, cầm lấy micro bắt đầu hát tình ca.
Vừa vặn phục vụ bưng đ ĩa trái cây đi vào, có lẽ là vì Lục Nghiêu quá đẹp trai, lại chặn cửa không cho bọn họ ra ngoài.
Có một cô gái bị kẹt trong góc, đầu rũ xuống như một bông hoa đang nở.
Bài hát tiếp tục hát, lúc Lục Nghiêu lên cao giọng, đôi mắt cô ấy tràn đầy tình cảm.
Hứa Thư quan sát trên cương vị là một người ngoài cuộc.
Hóa ra tình cảm thật sự cũng có thể giả tạo.
“Anh Thẩm.
” Âm thanh có chút lớn, giọng cô nói hơi to nhưng vẫn rất nhẹ nhàng.
Thẩm Từ Sinh "Hử".
"Thật ra tôi vẫn luôn muốn hỏi, rốt cuộc anh Thẩm thích tôi ở điểm nào?"Nụ cười hiện ra trong ánh mắt.
Thẩm Từ Sinh nói: "Đặc biệt"Khi Thẩm Từ Sinh nói ra hai từ này, như có một lực hút cực mạnh hút cô vào đó.
Cô chợt nhớ ra Tự Kiều từng nói với cô.
"Một người khiêm tốn là khi nghe anh khen bạn, nhưng bạn vẫn cố tỏ ra không sao cả.
"Nhưng Hứa Thư không phải người khiêm tốn.
“Sao vậy?” Thẩm Từ Sinh nghi hoặc hỏi cô.
Hứa Thư điều chỉnh tâm trạng, cười với anh nói: "Tôi rất vui.
"Thẩm Từ Sinh nhớ lại tối nay, anh đột nhiên nhận ra.
Cô gái này hình như đã cho anh một cơ hội.
Không biết hôm đó bữa tiệc kết thúc lúc nào, Thẩm Từ Sinh có việc phải về sớm, nên trước khi đi đã giao cô cho Lục Nghiêu.
Trong số những con cáo già này, anh chỉ tin tưởng một mình Lục Nghiêu.
Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, tất cả mọi người đều nhìn về phía Hứa Thư.
Lục Nghiêu gọi một ly nước trái cây, rồi đẩy tới trước mặt cô, giọng điệu nịnh nọt: "Tôi biết cô Hứa không uống rượu, cho nên đây là tôi gọi riêng cho cô.
"Hứa Thư máy móc nói "Cảm ơn", im lặng hồi lâu, đột nhiên hỏi: "Cậu vẫn luôn như vậy sao?"“Như nào?” Lục Nghiêu khó hiểu.
"Như bây giờ.
"Đèn hoa yến tiệc linh đình, cao sang xa hoa, rượu