Hứa Thư trả lời Tự Kiều vài tin, hai người trò chuyện một lúc lâu rồi kết thúc.
Thẩm Từ Sinh đang trên đường trở về, sắc mặt lạnh lùng ngồi ở ghế sau, không nói một lời.
Anh không phải là người dễ nổi nóng hay giận dữ, nhưng dự án lần này thực sự không diễn ra suôn sẻ.
Hơn nữa vài phút trước Lục Nghiêu còn nói với, Ngôn Nhiêm không để anh vào mắt, bây giờ anh không biết mình đi đâu, cũng anh không nên tìm ai.
Xe dừng lại chờ đèn giao thông, Thẩm Từ Sinh nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ven đường có một cửa hàng bánh ngọt, bên cạnh cửa hàng bánh ngọt là một cửa hàng hoa trang trí.
"Đến phía trước thì dừng lại," anh nói.
Trương Hàng rối rắm: "A, Sếp, anh không trở về với cô Hứa à.
"Thẩm Từ Sinh liếc cậu ta một cái, "Tôi bảo cậu dừng thì dừng, ở đâu ra mà lắm lời thế?"Trương Hàng không dám nói nữa, tìm một chỗ liêndf dừng xe lại.
“Không cần đi theo.
” Thẩm Từ Sinh nói, “Chờ ở đây đi.
”Khi bước đến cửa hàng bánh ngọt đó, minh vẫn còn đang nghĩ hình như trước đây mình không được "rảnh rỗi" như vậy.
Hôm nay rắc rối chồng chất, vậy mà anh vẫn có thể dành chút thời gian để mua đặc biệt đi bánh kem cho cô gái đó.
Thẩm Từ Sinh nhớ Hứa Thư thích ăn chocolat, may mắn là vẫn còn một chiếc bánh mousse chocolat đen trắng cuối cùng.
Anh mang theo chiếc bánh được đóng gói tinh xảo đi ra rồi lại nhìn cửa hàng hoa thêm vài lần.
Cuối cùng vẫn quyết định đi vào.
Thật ra những chuyện này anh rất ít làm, bất kể là tặng quà cho người khác hay là việc gì khác, anh đều để thư ký hoặc Lục Nghiêu làm thay.
Nhưng đối với anh cô là trường hợp ngoại lệ.
Không có người trong cửa hàng, Thẩm Từ Sinh đành chọn trước.
Sau khi nhìn một vòng, anh thấy cửa hàng hoa này không có nhiều loại, chỉ bán hoa hồng cùng với hoa dành dành.
Không lâu sau, ngoài cửa có tiếng động, là một người phụ nữ có dung mạo xuất chúng.
“Anh muốn mua gì?” cô ấy dựa vào cửa, hai tay đút túi quần.
Trông chẳng giống bà chủ chút nào.
Thẩm Từ Sinh cũng không quá để ý, chỉ vào một bó hoa hồng rực rỡ nói: “Bó nó lại cho tôi, cảm ơn.
”Người phụ nữ không nhiều lời, đi tới chổ bó hoa, cúi đầu nhìn xuống, bên tai còn có mấy sợi tóc rủ xuống.
Những bông hoa chỉ mới gói được một nửa thì lại có người đi vào.
Người đó không để ý đến Thẩm Từ Sinh, đi đến đặt hộp cơm lên bàn, cười nói: “Cảm ơn em đã giúp anh bó một bó hoa hồng với dành dành đẹp như vậy.
”Người phụ nữ cười trừng mắt nhìn anh ta, "Hiệp Thủy Nhất, anh không coa việc gì làm à?"“Thật đúng là không có việc gì.
” Hiệp Thủy Nhất đi tới khoác vai cô gái, nắm tay cô, rồi ấn cô ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, anh ta giúp cô tiếp tục công việc còn dang dở, không quên giải thích: “Em ngồi nghỉ đi, anh giúp em làm.
"Hình ảnh này ấm áp đến mức không thể tả được.
Thẩm Tự Sinh ôm bó hoa đi ra ngoài, đến cửa còn có thể nghe được cuộc đối thoại của hai người đó.
Anh vô thức nhìn lại.
Anh thấy chàng trai áp đầu vào bụng cô gái, sau đó cười nói: "A Âm, con đá anh.
"Cô gái vỗ vỗ lưng chàng trai, "Anh là bác sĩ đây, con chỉ mới mấy tháng tuổi, còn chưa thành hình đây.
"*Khi Thẩm Từ Sinh về đến khách sạn, Hứa Thư đã nằm trên ghế sô pha ngủ thiếp đi.
Tư thế hình như không thoải mái.
Thẩm Từ Sinh cất đồ đi.
Nhịn không được nở nụ cười, bế tiểu cô nương còn đang cuộn tròn trên sô pha đi vào phòng.
Lúc này chỉ mới năm sáu giờ chiều, trong phòng bật hai ngọn đèn nhỏ cạnh giường, không chói mắt.
Vừa chạm vào giường Hứa Thư lập tức tỉnh lại.
“Anh Thẩm?” Giọng nói mềm mại, “Anh về rồi.
”“Ừ.
” Anh vén mớ tóc lòa xòa trên mặt cô, hỏi: “Sao em không vào phòng ngủ?”“Em không định ngủ.
” Hứa Thư cười giải thích nói: “Em thấy quá chán, nên chỉ nhắm mắt dựa vào sô pha, không nghĩ tới lại ngủ quên mất.
”Thẩm Từ Sinh cúi xuống hôn lên trán cô, Hứa Thư nhắm mắt lại hưởng thụ.
Trên trán vẫn còn hơi ấm, cô mở mắt nhìn anh, hai mắt nhìn nhau, trong mắt anh chỉ có cô.
Giống như đôi mắt đào hoa kia, cái nhìn si tình, nhưng bây giờ lại chỉ si tình mình cô.
Sau này nhiều lần thân thiết hơn như vậy, nhưng bọn họ vẫn luôn cảm thấy không có giây phút nào ấm