Khi Thẩm Từ Sinh tỉnh dậy, Hứa Thư đã đi làm.
Trên người anh có một chiếc chăn, trên đó có vài hoa văn hoạt hình nhỏ.
Tối hôm qua do ánh đèn không nhìn kỹ, không ngờ cô gái này lại có tâm hồn thiếu nữ như vậy.
Anh đi giày bước ra ngoài, thoáng thấy một tờ giấy ghi chú dán trên bàn.
Chữ rất đẹp.
“Anh Thẩm, trong phòng tắm có đồ vệ sinh cá nhân mới, em cũng đã làm bữa sáng cho anh rồi, anh muốn ăn thì lấy trong tủ lạnh ra hâm nóng lại nhe…”Có lẽ là bởi vì lo lắng Thẩm Từ Sinh làm không được, cô còn viết thệt chi tiết các bước làm nóng đồ ăn.
Chữ ký cuối cùng là tên của cô, Hứa Thư.
Ánh nắng chiếu vào, anh cảm thấy lòng mình được sưởi ấm.
Dọn giường xong, Thẩm Từ Sinh đi vào phòng tắm.
Các sản phẩm chăm sóc da thường xuyên sử dụng của Hứa Thư đều được đặt trên bồn rửa sạch sẽ, tiếp theo là hai bàn chải đánh răng điện.
Của cô màu trắng, còn của Thẩm Từ Sinh màu đen.
Sợ anh không thể phân biệt được, cô còn cố tình viết tên lên cốc bằng bút dạ.
Hai chiếc cốc đặt cạnh nhau như thế này, Thẩm Từ Sinh nhìn một lúc rồi ngẩng đầu nhìn vào gương.
Nụ cười đó! cần phải kiềm chế lại mới được.
*Đến trưa, Hứa Thư nhận được tin nhắn của anh, nói anh đã đến công ty, buổi tối sẽ đến đón cô.
Hứa Thư còn đang vò đầu bức tóc.
"Con đang nghĩ gì vậy?"Hứa Thư xoay người, cười nói: "Không có gì ạ.
"Trên tay Cốc Nghiên còn đang cầm cốc giữ nhiệt, trong đó có trà tăng cường sức khỏe mà Đường Lan pha cho anh.
"Đang nghĩ đến nhị thiếu gia nhà họ Thẩm à?"Cô cười gật nhẹ đầu.
"Đã phát triển rồi.
" Cốc Nghiên nghiêm túc nói: "Dì Đường Lan của con ở tuổi của con đã sinh cho ta hai đứa rồi đấy.
"Hứa Thư xấu hổ.
“Ta chỉ tùy tiện nói một chút thôi.
” Người đối diện tiếp tục nói: “Mấy ngày nay con cũng vất vả rồi, tuần sau ta cho con nghỉ ngơi, để con với người nào đó có nhiều thời gian hơn, bằng không thì đứa trẻ kia sẽ kéo người của ta đi mất.
"Hứa Thư có chút kinh ngạc: "Anh ấy tìm thầy ạ?""Đúng vậy.
" Cốc Nghiên nghĩ đến lại cảm thấy buồn cười: "Nó nói mấy ngày nay con không nghe điện thoại của nó, cũng không gặp được con, cho nên nó còn tưởng là ta nhốt con lại.
"Câu sau tuy là nói đùa, nhưng hai câu đầu lại là sự thật.
Thẩm Từ Sinh đến đây vài lần cũng không gặp được Hứa Thư, vậy nên anh l chỉ có thể đi gặp Cốc Nghiên để "than phiền".
Cốc Nghiên cũng có thể hiểu được, dù sao bây giờ cũng là khoảng thời gian yêu đương mặn nồng, thời điểm nên gắn bó với nhau thật tốt.
"Anh ấy! " Hứa Thư mỉm cười.
Cốc Nghiên ngắt lời cô: "Nhìn cậu ta tuy rất sắc bén, nhưng thực ra cậu ta cũng có một mặt trẻ con như vậy.
"Hứa Thư có thể hiểu chuyện này.
“Cũng tốt.
” Cốc Nghiên đứng dậy đi ra ngoài, lại để lại một câu: “Ta chờ uống rượu mừng của các con.
”Hứa Thư và Cốc Nghiên đã làm việc với nhau một khoản thời gian nên tự nhiên có thể nắm bắt được tính khí của đối phương.
Cô hiểu Cốc Nghiên thích nói những lời này, những lời chưa thành hiện thực.
Chỉ là khi nói đến rượu mừng, khiến Hứa Thư không khỏi suy nghĩ băn quơ.
Câu nói của Triệu Niên Niên vẫn còn văng vẳng bên tai cô: “Loại người như bọn họ chỉ có thể yêu, nhưng không thể kết hôn.
”*Ánh chiều tà buông xuống, những tia nắng chiều bao trùm cả con hẻm.
Hôm nay Thẩm Từ Sinh đã đổi xe, Hứa Thư đeo túi trên vai đi ra, nhìn thấy anh đang dựa vào đầu xe buồn chán đá mấy viên đá nhỏ trên mặt đất.
Xem ra anh đợi lâu rồi.
“Hôm nay tan làm sớm vậy?” Thẩm Từ Sinh hỏi.
Hứa Thư vừa thắt dây an toàn vừa vui vẻ đáp lại: "Chà, thầy Cốc nói rằng anh đích thân đến gặp thầy ấy để than phiền, nên mới cho em về sớm.
""Ông ấy đã nói với em rồi à?"Cô gật đầu.
Thẩm Từ Sinh không ngờ Cốc Nghiên sẽ nói với Hứa Thư, những gì anh nói lúc đó thực sự chỉ là phàn nàn mà thôi.
Nếu anh có nói ra yêu cầu gì, thì có lẽ là nên để cô tan làm sớm hơn.
“Em muốn ăn gì?” Thẩm Từ Sinh đổi chủ đề.
"Gì cũng được.
"Anh không vội lái xe, dựa vào ghế nhìn về phía trước, không biết vô tình hay cố ý mà gõ gõ đầu ngón tay lên vô lăng.
Một cái gõ, một cái