Bị ánh mắt kia của anh làm cho da đầu Hứa Thư tê dại, cô đưa tay che đi hai mắt anh lại.
"Đừng nhìn nữa.
"“Bạn gái anh sao anh không được nhìn chứ?” Anh tự tin hỏi.
Hứa Thư nghe vậy, liền rút tay về, tiếp tục bổ sung: "Được, nhưng với một điều kiện.
"“Hả?” Anh trố mắt nhìn.
“Chính là…” Suy nghĩ hồi lâu, Hứa Thư nghẹn ngào nói ra một câu: “Phải nghiêm túc.
” Cô sợ mình nói không rõ ràng, nói tiếp giải thích: “Khi anh Thẩm nhìn em, thì ánh mắt đó phải thành thật một chút.
"Đã bao nhiêu năm rồi Thẩm Từ Sinh chưa nghe ai nói anh không nghiêm túc.
Cô gái này đã khiến anh thất bại trong chính nhận thức của mình.
"Anh không nghiêm túc lúc nào chứ?" anh thích thú hỏi.
Hứa Thư quay đầu không nhìn anh, "Đôi khi có chút không nghiêm túc.
"Trong các trường hợp, Thẩm Từ Sinh là người cư xử rất đúng mực, không quyến rũ cũng không th ô tục.
Nhưng chỉ có Hứa Thư mới được nhìn thấy khía cạnh không đường hoàn này của anh.
Không một ai có cơ hội nhìn thấy một mặt này của anh.
“Vậy cho anh một ví dụ đi.
” Thẩm Từ Sinh đi tới trước mặt cô, nhìn thẳng vào mắt cô.
Nhất thời cô nghĩ không ra, cho dù có nghĩ ra, Hứa Thư cũng ngại nói ra.
Hứa Thư cảm thấy anh đang cố tình làm khó cô.
Thấy cô không nói gì, Thẩm Từ Sinh lại dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô.
Bầu không khí trở nên có chút lúng túng.
Thẩm Từ Sinh đưa tay sờ sờ chóp mũi, đột nhiên nhẹ giọng nói: “Được rồi, lần sau anh sẽ chú ý.
”“Cái gì?” Cô lúng túng.
“Không phải em nói có lúc anh không nghiêm túc sao?” Anh nhún vai, giả vờ bất đắc dĩ, “Sau này anh sẽ chú ý.
”Ánh trăng lúc này thật sáng.
Thẩm Từ Sinh cúi đầu, nhìn anh rất giống như đang nghiêm túc kiểm điểm lỗi lầm của bản thân, trông anh lúc này rất ngoan ngoãn, Hứa Thư không nhịn được, quay đầu đi cười thầm.
"Em không phải người huấn luyện, anh làm làm ra bộ dáng đó làm gì?"Nói đến chuyện này, Hứa Thư rất muốn biết liệu khi còn đi học anh có từng nhận sai như vậy hay chưa.
Vậy là cô buột miệng hỏi ra.
Thẩm Từ Sinh trầm mặc ba giây, mới nói: “Lâu lắm rồi, anh không nhớ rõ nữa.
”“Thật sao?” Cô tiến lại gần anh, khoảng cách giữa hai người trong nháy mắt được rút ngắn.
Đôi mắt ấy trong veo đến nỗi ai nhìn vào cũng không dám nói dối.
Thẩm Từ Sinh đứng thẳng người, ánh mắt nhìn đi chỗ khác, tùy ý nói: “Hồi cấp ba anh cũng từng bị mắng, nhưng đó là lần duy nhất.
”Lúc đó là do anh đánh nhau với người khác, sự việc lại rất nghiêm trọng, chính Thẩm Vi Thành phải đích thân ra mặt giải quyết.
“Vì sao?” Hứa Thư tò mò hỏi.
Thẩm Từ Sinh tránh tầm mắt của cô, "Quên mất rồi.
"Có lẽ Hứa Thư đã đoán được chuyện gì đó, cô không có tâm trạng để để truy hỏi đến cùng.
Vừa định nhấc chân đi chỗ khác, liền nghe thấy người bên cạnh nói.
"Thật đáng tiếc, Thư Thư, khi còn nhỏ chúng ta không được ở bên nhau.
"Cô chưa từng thấy vẻ trẻ trung nhất của anh.
"Có phải anh từng chơi bóng rổ không?"Hứa Thư nhớ khi cô còn học trung học, tất cả các nam sinh trong lớp đều thích chơi bóng, có đôi lúc cô cũng sẽ làm tư thế ném bóng vào rổ.
Cô nghĩ khi đó Thẩm Từ Sinh cũng sẽ như vậy.
Mồ hôi nhễ nhại trên sân bóng, các cổ động viên hò reo cổ vũ cho anh.
Nếu mặt trời đã chói lọi, thì anh phải chói hơn cả mặt trời.
Suy nghĩ của cô chỉ mới đến đây, đã bị Thẩm Từ Sinh cắt ngang.
Anh buồn cười nhìn cô nói: "Hồi trung học anh không có chơi bóng.
"Hứa Thư hỏi: "Vậy khi đó anh làm gì?"“Đánh nhau với người khác.
” Thẩm Từ Sinh bình tĩnh trả lời.
Hứa Thư: "! ! "*Thay vì đến nhà hàng ăn tối, họ lại lái xe trở về ngôi nhà thuê của Hứa Thư.
Tủ lạnh trống rỗng, sau khi đi với anh cả buổi chiều cô mệt bỡ hơi tai, nên cô mua đồ ăn sẵn mang về.
Thẩm Từ Sinh chưa từng ăn những thứ đó.
Hai người ngồi trên sô pha, anh tò mò đến gần nhìn màn hình điện thoại di động của cô.
"Xa như vậy, giao đến bị lạnh rồi sao?""Không đâu.
" Cô đáp.
Thẩm Từ Sinh còn muốn hỏi thêm, thì thấy có tin nhắn hiện lên trên WeChat của cô.
"Thứ bảy này em có rảnh không?"Anh vô tình nhìn thấy tên ghi nhớ trên dòng tin nhắn.
.
Chỉ có hai chữ Trì Xương, nhưng rõ ràng là tên đàn