Cô rất rõ, nhưng nhưng cô không nhớ được là bắt đầu từ khi nào.
Vừa nghĩ tới đây, xe đã đỗ ở cửa khách sạn.
Cửa xe vừa mở ra đã có người đến đón cô: "Cô Hứa, mời đi lối này.
"Hứa Thư gật đầu đi theo người phục vụ vào trong, Tự Kiều theo sát bên cô.
"Cô ấy biết cậu.
"“Ừm.
” Hứa Thư giải thích: “Có lẽ là anh Thẩm đã gọi điện trước.
”Người phục vụ đẫn hai người tới một căn phòng, rồi đẩy cửa ra, cung kính mời họ vào.
"Lát nữa sếp sẽ tới, hai người gọi món trước đi.
"Tự Kiều mở to hai mắt nhìn, đợi người phục vụ rời đi mới nói: “Đây vậy mà là nhà hàng của anh ta sao?”Hứa Thư cũng mới biết được, anh chưa từng dẫn cô đến nhà hàng của mình, anh cũng rất ít đề cập đến chuyện công việc với cô, có lẽ là bởi vì anh cảm thấy như vậy không quá cần thiết.
Hứa Thư bình thản nói, "Anh ấy chưa từng nói cho mình biết.
"Tự Kiều ngồi xuống, bắt đầu xem menu, cười nói: “Có lẽ là do anh ta có quá nhiều cửa hàng nên không biết nên nói cho cậu biết thế nào.
”Cô cười trừ.
Món ăn đều do Tự Kiều gọi, Hứa Thư không kén ăn nên cứ tùy ý cô ấy.
Khi Thẩm Từ Sinh đến, tình cờ phục vụ đang mang thức ăn vào, anh vẫn mặc vest, cùng cà vạt được thắt ngay ngắn.
“Để em chờ lâu rồi.
” Anh gật đầu, kéo chiếc ghế bên cạnh Hứa Thư ngồi xuống.
Tự Kiều tự nhiên hiểu được tại sao cô lại nhất quyết phải ở lại Nam Chiếu rồi, người đàn ông này đúng là tuyệt phẩm.
Vẻ ngoài đó đúng lad mê người.
“Chờ lâu rồi sao?” anh quay đầu hỏi Hứa Thư.
“Không có.
” Hứa Thư nói tiếp, “Đây là bạn tốt của em, Tự Kiều.
”Thẩm Từ Sinh nhìn cô ấy, lịch sự nói: "Xin chào.
"Tự Kiều gật đầu, đáp: "Nghe danh đã lâu.
"Cô ấy thực sự đã nghe danh anh từ lâu, từ một anh Thẩm, mà Hứa Thư để tên ghi nhớ trên điện thoại của cô cho đến ngồi cùng bàn ăn như bây giờ.
Cô ấy cũng từng nghĩ đến người mà Hứa Thư yêu sẽ như thế nào.
Đủ loại người được cô ấy nghĩ đến, nhưng Thẩm Từ Sinh! Tự Kiều không ngờ Hứa Thư lại để có thể quen anh.
Nhưng mà nhìn hai người bây giờ, xem ra tình cảm rất tốt.
Thẩm Từ Sinh không ăn nhiều, suốt bữa ănh anh chỉ lo gắp thức ăn cho Hứa Thư, anh biết rất rõ sở thích của cô.
“Được rồi.
” Hứa Thư nhìn nửa bát đồ ăn trước mặt mình, có chút không hiểu, quay đầu hỏi: “Anh ăn chưa?”"Ăn rồi, anh mới đi dự tiệc về.
"Khó trách, trên người anh toàn mùi nước hoa, mùi này rất nhạt, không dễ phát hiện.
“Có nhiều người không?” Hứa Thư giả vờ như chỉ hỏi băn quơ.
“Đều là người quen làm ăn với nhau.
” Anh cười dịu dàng.
Tự Kiều ở đối diện chuyên tâm ăn cơm, thỉnh thoảng sẽ lén nghe hai người nói chuyện, quả nhiên rất giống với phong cách của Hứa Thư.
Nhàn nhạt, bình thản.
Thẩm Từ Sinh nói với cô về công viêch hôm nay ở công ty, rồi nói chuyện phiếm với cô.
Hứa Thư cẩn thận lắng nghe, lâu lâu sẽ đáp lại lời anh.
Nhìn từ xa, hai người thực sự rất thân mật.
“Bạn của em có về không?” Thẩm Từ Sinh hỏi.
Hứa Thư gật đầu.
"Vậy anh bảo Trương Hàng lái xe tới, đưa bạn của em về.
"Hứa Thư nói "Được.
" Anh cứ tự sắp xếp là đượcSau khi phục vụ mang món tráng miệng vào, Thẩm Từ Sinh và Tự Kiều mới có cơ hội nói chuyện với nhau.
"Hứa Thư nói, anh bình thường rất bận?"Thẩm Từ Sinh nhìn cô gái bên cạnh, cô vẫn còn đang ăn dưa vàng.
“Cũng khá bận.
” Anh cười: “Nhưng Thư Thư còn bận hơn cả tôi.
”Nghe lời này như anh đang than vãn.
Hứa Thư bất mãn: "Không có, em chỉ mới bận có một lần.
"“Ừ ừ ừ.
” Thẩm Từ Sinh bị cô chọc cười, lồ ng ngực run lên.
"Anh Thẩm, anh đừng trả lời cho có lệ như vậy, tôi đang nghiêm túc nói chuyện với anh đấy.
"Theo ý của Tự Kiều, đây rõ ràng không phải vấn đề gì lớn, nhưng cô ấy không thể để Hứa Thư đơn độc một mình được.
Xem ra cô ấy thật lòng quan tâm đến cô.
Bởi vì tính cách của Hứa Thư có chút đọc lập nên cô ấy không muốn cô