Lúc này hình như đã sáu, bảy giờ tối, ánh sáng của đèn đường rải rác trên con đường trước mặt, đẹp không thể tả.
Huyện Khứ Sơ không phồn hoa như Nam Chiếu, hai người đi dạo một hồi mới tìm được một siêu thị nhỏ bán đồ ăn.
Hứa Thư cùng Thẩm Từ Sinh đi vào, đi vòng quanh các giá để lấy vài món ăn nhẹ, đột nhiên nhớ ra, sáng nay Thẩm Từ Sinh chỉ mua một phần ăn sáng cho cô.
“Anh có muốn đi ăn chút gì không?” Hứa Thư hỏi.
“Không cần đâu.
” Anh tùy tiện lấy ra một cái bánh mì trên kệ, “Anh thấy cũng không thấy đói.
”Ý là cơn đói bụng đã qua, bây giờ anh thực sự không muốn ăn gì cả.
Sau khi mua đồ xong, hai người cùng nhau đi bộ về, mới đi được nửa đường đã nhận được điện thoại của Hứa Gia Diệu, cậu bé nói Trần Hạnh đã tỉnh, không có vấn đề gì.
Sau khi cúp điện thoại, dây thần kinh căng thẳng của Hứa Thư như được thả lỏng.
“Không sao rồi.
” Cô quay đầu nhìn Thẩm Từ Sinh, “Cảm ơn anh Thẩm hôm nay đã đưa em về.
”Lời cảm ơn của cô khiến anh cảm thấy họ có chút xa cách, giống như trước kia, giữa hai người họ không có bất cứ quan hệ nào cả.
“Không cần cảm ơn anh.
” Thẩm Từ Sinh nói tiếp: “Em lên thăm mẹ em trước đi, anh ở trong xe chờ em.
”Hai người đã đi đến dưới lầu của khoa nội, Thẩm Từ Sinh dùng vẻ mặt bình thản nhìn cô đi lên, Hứa Thư đi tới cửa chính, theo bản năng quay đầu lại nhìn anh, liền thấy anh đang cùng hòa vào ánh hoàng hôn phía sau.
Mọi thứ thật yên bình.
Thật ra lúc đó Thẩm Từ Sinh đang nghĩ, tại sao Hứa Thư lại không muốn cho anh gặp Trần Hạnh, sau đó lại nghĩ, không phải anh vẫn chưa dẫn cô về gặp người nhà sao?Kết luận cuối cùng, Thẩm Từ Sinh quyết định lùi nửa bước, dựa vào đầu xe, nhìn xuống bóng mình trên mặt đất.
Không phải anh không muốn dẫn cô đến gặp người thân yêu nhất của anh, mà là người thân yêu đó của anh đã ra đi từ lâu rồi.
*Trong phòng bệnh, Trần Hạnh chỉ vừa mới tỉnh lại, nhưng sắc mặt đã trở lại bình thường, nhìn thấy Hứa Thư liền có chút kinh ngạc.
"Sao con trở về rồi?"Hứa Thư đáp: "Mẹ như vậy, sao con có thể không về được chứ.
"Nghe vậy, đôi mắt của Trần Hạnh không hề báo trước mà ươn ướt, Hứa Thư nhìn thấy vậy còn cho rằng bà không được khỏe.
“Mẹ có muốn kiểm tra lại lần nữa không?” Hứa Thư lo lắng hỏi.
“Không cần.
” Trần Hạnh chậm rãi nói, “Thân thể của mẹ còn rất tốt.
” Bà lại đem ánh mắt nhìn về phía Hứa Gia Diệu, “Là con gọi chị con về sao?”Hứa Gia Diệu lúc này mới mở miệng nói: "Lúc đó con không biết phải làm sao, nên chỉ có thể nghĩ đến chị ấy.
"Trần Hạnh gật gật đầu, nhìn sắc trời bên ngoài đã tối, "Các con không cần ở đây với ta, mau về nhà trước đi.
"Hứa Thư trả lời: "Con về lấy đồ ăn với quần áo vào cho mẹ.
"Trần Hạnh gật đầu, rồi nhìn hai chị em rời đi.
Hai người đi ra ngoài, Hứa Thư còn đang suy nghĩ xem nên để cho Thẩm Từ Sinh ở đâu, nào ngờ người nào đó đã chờ sẵn ở cửa.
Thấy cô đi ra, Thẩm Từ Sinh lại tiến lên hai bước.
Hứa Gia Diệu nhìn thấy Thẩm Từ Sinh, cậu bé rất muốn nói gì đó, nhưng Hứa Thư đã nhanh chóng cướp lời trước.
“Đây là em trai em.
” Cô khoát tay lên vai Hứa Gia Diệu, “Hứa Gia Diệu.
”Thẩm Từ Sinh nhìn cậu bé, cười nói: “Xin chào.
”Hứa Gia Diệu vô cùng cẩn thận nhìn người đàn ông trước mặt, bộ âu phục cùng đôi giày da của anh đều toát ra khí chất của một người đàn ông trưởng thành, đây không phải là điều cậu bé muốn khi lớn lên sao?Hứa Gia Diệu có ấn tượng rất tốt với Thẩm Từ Sinh, không nhịn được hỏi: “Anh à, anh là bạn của chị gái em thật à?”Nghe vậy, Thẩm Từ Sinh đầu tiên là nhìn Hứa Thư, sau đó liền đưa mắt nhìn đi chỗ khác "Ừm".
Hứa Gia Diệu kéo Thẩm Từ Sinh đi trước, cố ý tránh Hứa Thư.
"Anh ơi,