Nơi Tự Kiều ở hơi hẻo lánh, vừa ít người lại vắng vẻ, nhưng Tự Kiều lại cảm thấy như vậy cũng rất tốt.
Hai người ở trong phòng bếp nấu bữa tối, Hứa Thư cúi đầu rửa rau, còn đang miên man suy nghĩ, mặc cho nước bắn lên quần áo, ướt sũng cả người, vậy mà cô vẫn không có phản ứng.
“Này.
” Tự Kiều vội đi tới tắt vòi nước, “Tiền nước ở đây mắc lắm đấy, cậu đừng lãng phí.
”Hứa Thư sững sờ nhìn quần áo của mình, hai tay buông lõng bất lực.
“Thôi được rồi.
” Tự Kiều đẩy cô ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, “Cậu chỉ cần ngồi đây đợi ăn mà thôi.
”Sáu bảy giờ chiều, mặt trời đã lặn, gió thổi hiu hiu.
Điện thoại của Hứa Thư vang lên, là tin nhắn từ một số lạ.
Chỉ có một vài từ.
Thuốc đã để trong phòng bảo vệ ở cổng chubg cư, nhớ uống đúng giờ.
Nhưng chỉ bằng vài từ, Hứa Thư đã biết là ai gửi đến.
Cô vẫn còn nhớ, mấy tháng trước, do ở studio quá bận rộn nên cô thường hay bị chóng mặt.
Hứa Thư bận đến mức không kịp ăn uống nên chỉ đành nhịn đói.
Không ngờ chỉ bỏ vài bữa thôi mà cô đã bị bao tử, khắp người toát mồ hôi hột.
Khi Thẩm Từ Sinh đến, anh nhìn thấy bộ dạng của cô lúc đó.
Nhưng Hứa Thư lại không chịu cùng Thẩm Từ Sinh đến bệnh viện.
Thẩm Từ Sinh liền không nói lời nào, trực tiếp bế cô theo kiểu công chúa lên xe.
Địa điêkr lại không phải là bệnh viện, mà là một căn nhà cổ xưa trong một trấn nhỏ.
Bác sĩ khám cho Hứa Thư là một bác sĩ y học cổ truyền, ông ấy là một ông già rất hiểu biết.
Vừa bắt mạch cho Hứa Thư vừa nói: "Vừa rồi thấy cậu vội vàng như vậy, ai không biết còn tưởng người bị bệnh là cậu đấy.
"Hứa Thư mỉm cười quay sang nhìn Thẩm Từ Sinh đang đứng ở cửa.
Xem ra anh vội thật, khi xuống xe còn không buồn mặc lại áo vest bên ngoài, cà vạt thì hờ hững trên cổ.
Nhìn anh có hơi nhếch nhác.
Nhìn thấy ánh mắt của Hứa Thư, Thẩm Từ Sinh cười nhạt, hỏi: “Đau không?”Hứa Thư không trả lời, chỉ là nhìn anh mà chậm rãi gật đầu.
Bác sĩ đông y kê thuốc cho cô.
Ông ấy bảo tháng nào cũng sẽ gửi thuốc đến đúng hẹn nhưng cô phải uống hơn nửa năm mới khỏi.
Lúc trước Hứa Thư rất ngoan ngoãn uống thuốc.
Nhưng từ sau khi chia tay với Thẩm Từ Sinh, cô lại không còn nhớ đến chuyện này nữa.
Nhưng cô không ngờ anh vậy mà vẫn còn nhớ.
Sau khi ăn tối Hứa Thư và Tự Kiều xuống lầu đi dạo dọc theo bờ sông.
Người bán hàng bán đủ loại bóng bay phát sáng.
“Thích không?” Tự Kiều cười cười.
“Mình không thích.
” Cô nói, “Đều là đồ chơi chỉ có trẻ con thích.
”“Cậu không phải trẻ con à?” Tự Kiều còn đùa giỡn, “Mình hiểu rồi, Thẩm tiên sinh coi cậu như con nít, cưng chiều cậu đến mức rửa chén cũng không cho.
”Hứa Thư chớp mắt cười nhẹ.
"Hứa mỹ nhân, nói thật cho mình biết.
""Nói gì?"Tự Kiều hỏi: “Hai người cãi nhau à?”Hứa Thư lắc đầu, "Không có.
"Đúng vậy họ không cãi nhau, thậm chí còn không có một lời to tiếng nào với nhau.
Vào một đêm vô cùng bình thường, bọn họ quyết định dừng lại.
“Chỉ vậy thôi sao?” Tự Kiều vẫn không hiểu.
Hứa Thư ngồi xuống ghế đá, đút tay vào túi, nhìn dòng sông bình lặng bên ngoài.
"Kiều Kiều, anh ấy vì người khác nên mới yêu mình.
"Tim Tự Kiều đập thình thịch, "Ý của cậu là?""Nghĩa là," Hứa Thư nhìn cô ấy cười nói: "Ngay từ đầu mình đã là người thay thế cho người khác, anh ấy không thích mình, nhưng lại thích gương mặt mình vì nó giống với người đó.
"“Thật sao?” Tự Kiều hỏi: “Vậy anh ta không yêu cậu thật sao?”Hứa Thư thu hồi ánh mắt, lắc đầu tỏ ý bất lực.
“Mình không biết” Hứa Thư nhẹ giọng nói, “Mình không biết người anh ta thật sự yêu là ai.
”“Vậy cậu,” Tự Kiều lại hỏi, “Cậu biết mình là người thế thân từ khi nào?”Hứa Thư không chút do dự trả lời: "Ngay từ đầu mình đã biết rồi.
"Tự Kiều khó hiểu hỏi: "Đã biết ngay từ đầu, vậy tại sao cậu còn đồng ý hẹn hò với anh ta? Chắc cậu yêu anh ta lắm.
"“Kiều Kiều, cậu sai rồi.
” Hứa Thư thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi nói: