Ngày thứ hai Tự Kiều đi công tác ở Nam Chiếu, giữa trưa, Hứa Thư còn đang vẽ thì nhận được điện thoại của cô ấy.
“Sao vậy?” Hứa Thư kẹp điện thoại trên vai, hai tay dính đầy sơn.
"Bây giờ cậu có rảnh không?"“Có chuyện gì sao?” cô hỏi lại.
“Đúng vậy, cậu đừng lo lắng.
” Tự Kiều hắng giọng một cái, “Mình bị tai nạn xe.
”“Tai nạn xe?” Nghe vậy, Hứa Thư cũng không thèm để ý màu trên tay, “Nghiêm trọng không, hiện tại thế nào rồi?”“Không nghiêm trọng nên mới có thể gọi điện thoại cho cậu đây.
” Tự Kiều tiếp tục nói: “Chỉ là chân mình bị thương rồi, nên tạm thời không thể xuất viện được.
”Lời còn chưa dứt, Tự Kiều đã nghe thấy đầu dây bên kia nói: “Chờ một chút, mình thu dọn đồ đạc rồi lập tức đến ngay.
” Một giây trước khi cúp máy, cô lại hỏi: “Ở Bệnh viện số một sao?""Đúng vậy.
"Hứa Thư thuê hẵng một chiếc ô tô để đi Nam Chiếu.
Khi cô đến trung tâm thành phố đã ba giờ chiều, không khí vẫn rất náo nhiệt.
Khung cảnh xung quanh cũng mang theo mùi vị của mùa thu, không giống như mùa thu ở Khứ Sơ, con phố, ngõ hem hiu quạnh, buồn bả.
Xe chạy ngang qua tòa nhà Vantage, đi ngang qua một chiếc Maybach quen thuộc, Hứa Thư lập tức nhìn đi chỗ khác.
Hứa Thư đi theo số phòng mà Tự Kiều gửi tin nhắn cho cô, khi cô vừa mở cửa, cô nhìn thấy cô gái nào đó đang ăn táo nhưng hai chân lại bị treo lủng lẳng.
“Nhanh vậy?” Cô gái tràn đầy năng lượng, hoàn toàn không giống bệnh nhân chút nào.
“Ừ.
” Hứa Thư cất đồ đạc đi, đi tới cẩn thận quan sát, “Kiểm tra kỹ chưa? Còn có vết thương nào không?”“Đã kiểm tra rồi, Hứa mỹ nhân yên tâm đi.
” Tự Kiều cười, “Vừa hay, mình có thể xin nghỉ thêm mấy ngày.
"“Đã thế này rồi nà cậu còn nghĩ đến chuyện xin nghỉ vài ngày à?” Hứa Thư vẫn còn rất lo lắng.
“Ồ, mình có chuyện muốn nói với cậu.
” Tự Kiều đi tới nắm tay cô, vừa định nói gì đó, cửa đã bị đẩy ra.
Người bước vào là một cậu bé rất cao.
Hứa Thư quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của người đó, không khí nhất thời trở nên yên tĩnh.
“Anh Tự Dạng?” Hứa Thư cười nói: “Anh về lúc nào thế?”Tự Kiều trả lời: “Hôm nay anh ấy mới tới Nam Chiếu, thật trùng hợp.
” Cô ấy vẫy tay với Tự Dạng, “Anh đến đây ngồi đi.
”Tự Dạng gật đầu, nụ cười ấm áp như trước, "Anh vừa xuống máy bay liền nhận được tin tức cô nàng này bị thương, vội vàng chạy đếm đât, phát hiện con bé so với anh còn đẹp trai hơn.
"Nghe vậy, Hứa Thư và Tự Kiều đồng thời bật cười.
Tự Dạng lại nhìn Hứa Thư, giơ tay so sánh: "Cao như vậy sao?"Khi đó Hứa Thư cùng Tự Kiều và Tự Dạng lớn lên cùng nhau, Tự Dạng lớn hơn Hứa Thư năm tuổi, sau này lên cấp ba thì anh ấy ra nước ngoài, rất ít khi trở về.
Bây giờ chắc đã đã hơn năm năm xa nhau rồi.
“Hai người đi ăn cơm trước đi.
” Tự Kiều nhìn đồng hồ treo tường, sau đó nói: “Anh nhớ mua chút đồ cho em, em không kén ăn.
”Tự Dạng đứng dậy nhìn Hứa Thư một cái.
Anh nghiêng đầu nói: "Đi thôi.
"Hứa Thư vừa đứng dậy vừa nói với Hứa Thư một câu liền rời đi.
Hai người rời khỏi cổng phía đông của bệnh viện, có một con phố thương mại có rất nhiều cửa hàng ăn uống.
“Ăn gì đây?” Tự Dạng hỏi.
Hứa Thư không biết nên ăn gì, nên nói, "Anh Tự Dạng, anh cứ quyết định đi.
"Cảm giác như quay về trước kia, Tự Dạng nhìn bóng hai người trên mặt đất.
"Anh nghe em anh nói em giữa Đại học Giang Nam và Đại học Nam Chiếu, em đã chọn Đại học Nam Chiếu sal?"Hứa Thư Ừm nói: "Kỳ thật nơi này cũng không tệ.
"So với Đại học Giang Nam, thì Đại học Nam Chiếu thấp hơn một chút, khi chọn trường không biết vì sao cô lại chọn Đại học Nam Chiếu.
Có thể lúc đó là do Trần Hạnh quá ép Hứa Thư báo danh vào Đại học Nam Giang, nên cô mới làm vậy đề thể hiện sự chống cự.
Nhưng thực ra quyền quyết