Thẩm Từ Sinh tình cờ gặp lại Hứa Thư ở cửa ra vào cửa bệnh viện.
Hôm đó thời tiết rất xấu, Tự Kiều xuất viện, Tự Dạng giúp xách hành lý, Hứa Thư dìu Tự Kiều đi ra ngoài.
“Hứa mỹ nhân.
” Tự Kiều đột nhiên quay đầu lại hỏi: “Hôm nay cậu có cùng mình trở về huyện Khứ Sơ không?”Vừa dứt lời, Hứa Thư ngước mắt nhìn về phía trước, liền nhìn thấy Thẩm Từ Sinh cách đó không xa.
Hôm nay anh không mặc vest, chỉ mặc một chiếc áo len cổ lọ sẫm màu bên trong, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác đen, đứng dựa vào đầu xe.
Khi nhìn thấy Hứa Thư, Thẩm Từ Sinh không hề ngạc nhiên, anh khẽ nhìn qua bên phải cô, rồi nhanh chóng rời mắt đi.
“Về.
” Hứa Thư nói.
Thẩm Từ Sinh đứng thẳng người dậy, đi về hướng của họ, nhìn anh như đi đến cạnh Hứa Thư, nhưng anh lại đi ngang qua cô, đi thẳng vào bệnh viện mà không hề ngoảnh đầu lại.
Từ đầu đến cuối, anh chưa từng nhìn Hứa Thư lấy một lần.
Ngay cả Tự Kiều cũng nhìn ra chuyện kì lạ, chớp chớp mắt hỏi: "Anh ta sao vậy?"Hứa Thư khóe miệng giật giật, nói: "Mình không biết.
"“Cảm thấy có gì đó không bình thường.
” Tự Kiều quay đầu nhìn lại, nhưng Thẩm Từ Sinh đã biến mất từ lâu.
Tự Dạng xen vào, "Hai người đang nói gì vậy?"Tự Kiều nhìn Hứa Thư, như đang hỏi ý kiến cô.
Cô gật đầu, cả ba tiếp tục đi ra ngoài.
"Người vừa rồi là bạn trai cũ của Hứa Thư.
"Tự Dạng theo bản năng quay đầu nhìn lại, làm gì còn có người ở đoa chứ.
“Chuyện xảy ra khi nào thế?” Anh ấy lại hỏi.
“Cũng lâu rồi.
” Hứa Thư cười nói.
Gặp nhau vào mùa thu năm ngoái, chia tay vào mùa thu năm nay.
Đã lâu lắm rồi, lâu đến nỗi có lúc Hứa Thư không nhớ nổi mình đã từng có một mối tình "khó quên" đến thế.
Cô lặng lẽ quay đầu lại trong khi Tự Dạng và Tự Kiều còn đang trò chuyện.
Tình cờ bắt gặp đôi mắt thâm sâu nào đó.
Sau khi Hứa Thư rời đi, Thẩm Từ Sinh vẫn đứng ở đó nhìn chằm chằm hướng cô rời đi, anh không nhúc nhích, cứ như vậy đứng ở đó.
"Thưa ngài, ngài có cần giúp đỡ gì không?"Giọng nói của y tá cắt ngang dòng suy nghĩ của anh, Thẩm Từ Sinh như từ trong mộng tỉnh lại, hai mắt đau nhức nói.
“Không cần.
”Chiếc Maybach đang liều mạng phi nước đại trên đường, Thẩm Từ Sinh nắm chặt vô lăng, trong đầu anh chỉ toàn hình ảnh khuôn mặt cau có cùng tươi cười của Hứa Thư.
Có phải cô tiếp cận anh là do cô có mục đích khác?Vốn dĩ hôm nay anh tới đây là muốn tìm Hứa Thư để xác định một chuyện, nhưng vừa nhìn thấy cô gái kia, anh lại có chút sợ hãi.
Anh sợ sự thật như những gì Ninh Ý nói, cô và Phó Văn Đông hợp tác với nhau để đối phó anh.
Trời gần tối, Thẩm Từ Sinh lái xe đến bờ sông.
Đây là địa bàn của nhà họ Phó, khi anh xuống xe, liền biết được Phó Văn Đông cùng với vài người bạn thân của cậu ta đang trong phòng riêng uống rượu.
Khi cửa mở ra, mọi người trong phòng đều nhìn chằm chằm vào Thẩm Từ Sinh đang bước vào.
Có người đứng lên kính cẩn chào anh "Nhị thiếu giap".
Trong phòng này có rất nhiều nhân vật lớn, nhưng chỉ có Phó Văn Đông là người duy nhất không đứng dậy cũng không nhìn anh lấy một cái.
Cửa phòng riêng mở ra rồi đóng lại, bên trong chỉ còn lại mấy người bọn họ.
Màn hình phía trước vẫn phát sáng, Phó Văn Đông cầm ly lên uống hơn một nửa.
“Tôi biết anh nhất định sẽ tìm đến tôi.
” Phó Văn Đông khịt mũi.
Đúng thật là buồn cười, lần trước Thẩm Từ Sinh cảnh cáo Phó Văn Đông, là khi Thẩm Từ Sinh vẫn chưa ở bên Hứa Thư, nhưng bây giờ khi anh tìm đến cậu ta, anh và Hứa Thư đã chia tay.
"Tôi biết anh muốn hỏi gì.
" Phó Văn Đông tiếp tục nói, "Chuyện này mà lộ ra ngoài thì rất nực cười, Nhị thiếu gia mưu tính, quyết đoán trên thương trường nhiều năm như vậy mà lại bị một cô gái lừa.
"Vẻ mặt Thẩm Từ Sịnh vẫn bình tĩnh như cũ, không có vẻ gì là tức giận.
"Nói tiếp.
"Phó Văn Đông cười lạnh một tiếng, quay đầu lại nói: "Tôi chỉ nói như vậy thôi, không phải cô Ninh đã nói với anh rõ ràng mọi chuyện với anh rồi sao? Bây giờ anh tìm tôi, là còn muốn hỏi thêm cái gì nữa?"Đúng vậy, anh còn muốn hỏi gì nữa chứ.
Thẩm Từ Sinh đứng dậy, dùng tay chóng lên eo, quay lưng về phía Phó Văn Đông.
"Tôi muốn hỏi cậu một câu.
" Anh xoay người lại, khí tức xung quanh làm cho người ta rùng mình một