Hồi 1: Giới thiệuChương 1: Mở mànTrong bóng tối, một ngóc ngách nào đó của thành phố Gothic, một tên sát nhân đang cố gắng giết chết nạn nhân của mình. Ánh dao lóe sáng khi hắn bật con dao gấp của mình ra. Hắn lạnh lùng bước tới người đàn ông đang bị trói trong run sợ kia. Hắn không nói gì, gương mặt hắn đột nhiên không cảm xúc. Hắn đã giết rất nhiều người, người già, trẻ nhỏ. Lần này, hắn định giết người đàn ông trước mặt. Ông ta là chủ xí nghiệp nơi hắn vẫn làm bán thời gian, quen biết không nhiều, có khi ông ta còn không biết cả nhớ mặt hắn, nhưng hắn lại chọn ông ta là nạn nhân tiếp theo.Không một chút chần chừ, Begato giơ con dao lên. Người đàn ông bịt miệng không thể kêu cứu. Trong chớp mắt, số phận ông ta đã được định đoạt.- Ha... ha... ha... – Một tiếng cười vang lên từ bốn phía. – Ha... ha... ha... – Một tràng cười khác kéo dài theo.Tên sát nhân dừng lại. Hắn cầm con dao, quay ra nhìn lên trên cao, chỉ thấy bóng đêm và những bức tường nhà cao vút. Một giọng nói vang lên.- Begato Scotter! Ngươi đã giết 10 mạng người. Nạn nhân đầu tiên của ngươi là em gái một bạn thân của ngươi. Ngươi đã dụ cô bé đi theo người và tìm cách giết cô bé. Sau đó, ngươi chôn cô bé ở một gốc cây sau khu vườn. Khi đó ngươi chỉ có 17 tuổi. Sau đó, ngươi đã chuyển nhà đi nhiều nơi. Cứ mỗi nơi ngươi đến, ngươi lại giết một người. Cứ như thế người đã giết người rải rác khắp bang Salmon. Cảnh sát gọi ngươi là sát nhân “lá đỏ”.- Không! – Begato vung dao thốt lên. – Tại sao ngươi lại biết những việc đó.Giọng nói lại vang lên:- Ta còn biết mỗi lần giết người ngươi còn cắt móng tay của nạn nhân để làm kỷ niệm. Chỉ cần cảnh sát kiểm tra nhà người sẽ thấy ngay thôi.- Không! – Begata hoảng loạn. – Ngươi là ai? Ra mặt đi.Begato ngửa cổ lên nhìn. Không có tiếng đáp, chỉ có tiếng cười “Ha... ha...” vang vọng đâu đây. “Vút!” một thứ gì đó vừa lướt qua sau hắn. Hắn quay lại, nạn nhân hắn đang định giết đã biến mất. “Vút!” hắn lại quay ra đằng sau. Không thấy gì. Trong khoảnh khắc hắn bóng tối đã bao trùm lên đôi mắt hắn.- AAHHHH!!!!...Một lúc sau, cảnh sát đã phong tỏa hiện trường. Người đàn ông bị hung thủ bắt đến đang kể lại mọi chuyện cho cảnh sát nghe:- Hắn đã suýt giết chết tôi, cho đến khi người đó xuất hiện. – Ông ta kể lại trong sợ hãi – Đó là một người mặc đồ đen, đeo mặt nạ và áo choàng, một thám tử bóng đêm.Một người phụ nữ bước vào hiện trường và nhìn tên tội phạm. Hắn bị treo ngược trên một chiếc lưới, đôi mắt bơ phờ, không còn nhận thức.- Lưới... – Maggie lẩm bẩm – Sáng tạo đấy.Một cảnh sát đi cùng Maggie cầm một tờ giấy dưới đất lên và đọc.- “Đây là sát nhân “lá đỏ”. Mọi người có thể tìm thấy bằng chứng ở nhà hắn. Ký tên Tia chớp bạc”.- ...- Tia chớp bạc? – Viên cảnh sát đi cùng Maggie nói – Cô có biết đây là ai không?- Tôi chịu... – Maggie nói rồi lại suy nghĩ – Hình như đó là một thám tử bóng đêm mới gia nhập “8 spider”.- Vậy... chúng ta làm gì với vụ án này đây?- Đành vậy... – Maggie nói và quay mặt bước đi. – Cho vụ án này vào hồ sơ “Thám tử bóng đêm” vậy!Nói đoạn, cô mở cửa và bước vào trong xe.***Tại một thời điểm khác, trời tối, trong phòng khách, tất cả mọi người trong ngôi nhà đang tập trung lại trong một cuộc nói chuyện căng thẳng. Một chàng trai đang đứng bắt tay sau lưng. Một người đàn ông đang ngồi trên ghế tỏ vẻ khó chịu nói với chàng trai.- Cậu thám tử! À không... cậu luật sư... – người đàn ông sửa lại – Tôi chẳng cần biết cậu là cái gì nhưng cậu đang ám chỉ tôi giết ông chủ tôi đúng không?Chàng trai quay người lại. Đó là Thomas Johnson- Không phải tôi ám chỉ mà là tôi chắc chắn. Ông Moris Hunter. – Anh nói bằng một giọng đanh thép. – Chính ông đã giết ông chủ mình.- Huh... – Ông Moris vẫn ngồi trên ghế cười khẩy và nhấp một ngụm cà phê – Vậy cậu thử nói xem làm thế nào tôi tạo ra được căn phòng kín chứ. Ông chủ của tôi