Editor: Chymteo
Vương Nhị Cẩu liên tục cử động mũi, cố gắng hít không khí để cứu lá phổi bị tắc nghẽn của mình.
Chỉ là luồng không khí giống như bị đốt nóng vậy, thiêu đốt khiến lá phổi của cậu ta lần lượt vỡ ra, cậu ta cau mày, mồ hôi to bằng hạt đậu trên trán lăn trên da rồi rơi xuống vạt áo ướt đẫm.
Một giây trước khi bị ngạt thở, cơn đau nhoi nhói từ mũi đánh thức dây thần kinh bị đứt gãy của cậu ta, Vương Nhị Cẩu đột nhiên mở to mắt, thở hổn hển vì nỗi sợ hãi kéo dài, không thể che giấu sự hoảng loạn và bối rối.
"Shhh." Hai mắt mông lung chưa thích ứng được với ánh sáng, Vương Nhị Cẩu lau mồ hôi, không khỏi sờ mũi, tối hôm qua ở nhà cắt lông mũi, lỡ tay tiễn đi một miếng da thịt, muối bên trong mồ hôi thấm vào vết thương khiến Vương Nhị Cẩu run lên, đau đến mức hút khí.
Lần này, tầm nhìn cuối cùng đã rõ ràng.
Khoảng bảy tám người đi tán loạn trước mặt, hành động thần bí, nhìn trang phục chắc là sinh viên đại học.
Trăng tròn treo lơ lửng, ánh trăng nhẹ bao quanh đêm hè yên tĩnh, xung quanh yên lặng, khuôn viên trường vào đêm khuya vốn dĩ chỉ có một đôi tình nhân, mà nơi này là một góc hẻo lánh, ngoại trừ những người này ra thì không có ai cả.
Vương Nhị Cẩu chết lặng đứng đó, những mẩu thông tin trong đầu nổ tung như pháo hoa, không chút lưu tình nhét chúng vào trí nhớ.
"Mình...!tham gia vào cuốn tiểu thuyết?"
Trên lỗ mũi mang theo vết thương xuyên vào thân xác mới, lại vẫn chỉ là một người bạn tốt qua đường của nhân vật thụ chính?
Nắm được thông tin cốt truyện là ngón tay vàng lớn nhất, xuyên sách thay đổi cuộc đời, trở thành doanh nhân thành đạt, hay chỉ là người xuyên sách làm theo quy trình đây.
"Bùi Miểu! Cậu đang làm gì vậy?"
Tiếng la cách đó không xa đã mất kiên nhẫn, Vương Nhị Cẩu vội vàng định thần lại, không còn gấp gáp sắp xếp thông tin, điều chỉnh vẻ mặt rồi lon ton chạy tới, "Đến rồi, đi thôi."
"Đừng sợ, chúng ta nhiều người như vậy mà." Thiếu niên ở giữa tưởng rằng Bùi Miểu sợ nên cười an ủi.
Vương Nhị Cẩu nhìn thấy nam sinh này có khuôn mặt xinh đẹp, dáng người nhỏ nhắn gầy gò, ngay cả giọng nói cũng mềm yếu, chính là vạn nhân mê thụ trong sách Lê Lạc.
Lê Lạc tình cờ thu hút được rất nhiều người đàn ông chất lượng tốt, chỉ trong chớp mắt Vương Nhị Cẩu đã nảy ra ý tưởng: thay thế Lê Lạc, giành được sự ưu ái của những người đàn ông chất lượng tốt này.
"Được." Vương Nhị Cẩu bình tĩnh lau mồ hôi trên lòng bàn tay, cẩn thận đóng vai "Bùi Miểu", chỉ lo mới vào sẽ bị bại lộ.
Trong cốt truyện của cuốn tiểu thuyết, đây là nơi mà Lê Lạc gặp người đàn ông chất lượng tốt đầu tiên.
Những người đam mê siêu nhiên của trường đại học này đã tự phát thành lập câu lạc bộ "Khai thác nỗi sợ hãi" để khám phá những sự kiện kỳ lạ trong khuôn viên trường hàng tuần, quay video và tải chúng lên blog.
Tối nay nhân vật chính Lê Lạc sẽ cùng tham gia một chuyến phiêu lưu trong khuôn viên trường với họ, điểm đến là nhà vệ sinh của tòa nhà phòng thí nghiệm cũ.
Nghe nói trong nhà vệ sinh này, khóa cửa của buồng trong cùng đã bị rơi ra, nhưng khi mặt trời lặn nó sẽ chuyển sang trạng thái đóng kín, sau lại đột ngột mở vào một thời điểm nhất định, cứ như thể ai đó từ bên trong đẩy tấm cửa ra khỏi bản lề, sau đó vòi nước sẽ bắt đầu rỉ máu.
Người ta đồn rằng những hồn ma tồn tại trước khi trường thành lập đã bị mắc kẹt ở đây.
Các thành viên của câu lạc bộ "Khai thác nỗi sợ hãi" châu đầu ghé tai thì thầm với nhau.
"Nghiêm túc mà nói, tối nay nhất định phải quay được đồ vật thực."
"Nói sớm như vậy làm gì? Cái anh gì, tên anh là gì, gọi là..." Nam sinh nói nửa chừng, nhìn về phía bóng dáng xa xa, ôm trán suy nghĩ một hồi rốt cuộc thờ ơ nhún vai.
"Quên đi, máy quay phim đã sẵn sàng, nhớ bắt đầu khi chúng tôi vào nhà vệ sinh.
Chúng tôi cần quay tất cả mọi người và toàn bộ quá trình."
Thanh niên được điểm danh không tỏ rõ ý kiến.
Cậu một tay đút túi tay kia cầm máy quay một cách thản nhiên.
Cậu liếc mắt về phía nam sinh rồi nói, "Sau khi thành lập nước yêu quái không thể thành tinh, làm gì có oán linh nào để mấy người quay?"
"Sao lại không, tôi đã đưa tiền cho anh để anh giúp quay video rồi, anh nói nhiều như vậy làm gì?"
Vu Ca giả vờ oan ức, lật thiết bị trong lòng bàn tay hai lần, "Tôi biết rồi ông chủ."
Một con muỗi dù nhỏ đến đâu thì nó vẫn là thịt, bóp tiền của Vu Ca đã mỏng dính lắm rồi, văn phòng thám tử thì bốn vách trống không, còn không kiếm chút tiền thì ngay cả cửa sổ cũng bị hở tới nơi.
Ngày hôm đó, một nhóm sinh viên đại học chạy tới cửa, nói rằng bạn học phụ trách quay phim không có ở đó, bọn họ muốn tìm một người giúp việc đẹp trai.
Nói thì hay đấy, nhưng trong lòng của Vu Ca hiểu rất rõ, rõ ràng là coi trọng khoản thù lao ít ỏi của mình.
Vương Nhị Cẩu khi nghe thấy lời này thì nhìn lén, dưới ánh trăng, cậu ta nhìn thấy một thanh niên cao lớn mặc chiếc áo thun màu trắng và quần đùi lao động màu xanh quân đội, đẹp trai sạch sẽ.
Cậu ta quay đầu lại, tặc lưỡi không phải là nhân vật chính, tại sao ông trời lại phải nắn bóp tinh xảo như vậy làm gì.
Một vài người ban đầu đứng rải rác, thế nhưng khoảnh khắc họ bước lên tầng cao nhất của tòa nhà thí nghiệm cũ, tất cả không hẹn lại đi cùng nhau gọn gàng hơn.
Đêm hè nóng nực không thể chịu nổi, nhưng tòa nhà đổ nát tràn ngập không khí ảm đạm và lạnh lẽo, máy móc thiết bị cũ kỹ vẫn đang hoạt động trong phòng thí nghiệm, tiếng ồn ào ong ong bị tiếng bước chân đánh tan nát.
Đã gần hai giờ sáng, có vài người dừng lại trước cửa một nhà vệ sinh.
"Cái này?"
"Nó đó.
Bắt đầu quay đi anh trai." Nam sinh ghét bỏ dùng hai ngón tay bóp chặt tay nắm cửa rỉ sét, nhẹ giọng nói.
"Được rồi." Vu Ca hắt xì một cái bắt đầu mở máy quay, không hứng thú lắm nhìn chằm chằm vào màn hình nhỏ.
Nam sinh dẫn đầu trong hình có một con mèo trên eo, nín thở rồi từ từ mở cửa ra.
"Cọt kẹt-"
Ánh sáng từ trắng sang xanh trong nhà vệ sinh lọt ra ngoài theo khe cửa, vài cái đầu nóng lòng muốn lại gần dùng sức nhìn vào trong.
Lê Lạc và Vương Nhị Cẩu không tương thích với họ, người trước đứng phía sau nở nụ cười yếu ớt, trong khi Vương Nhị Cẩu đang vặn ngón tay của mình, suy nghĩ.
Hội trưởng câu lạc bộ nhìn xung quanh, cơ thể bất động, vẫy tay phải hai lần, các thành viên phía sau hiểu ra, trên mặt mang theo vẻ quyết tâm như anh hùng viễn chinh rồi đi theo hội trưởng vào nhà vệ sinh một cách trật tự.
Nhìn thấy họ bày ra tư thế đội phó du kích chuẩn bị ra chiến trường chiến đấu, Vu Ca mím chặt môi phòng ngừa bật cười ra tiếng.
Sau khi nhận được ánh mắt ra hiệu của hội trưởng, Vu Ca ho hai tiếng, mỉm cười cầm máy quay quay vòng quanh nhà vệ sinh.
Đèn led chiếu sáng nhà vệ sinh, gạch lát nền ngả vàng, ngóc ngách bám đầy vết bẩn không cách nào lơ là.
Cửa sổ nhỏ ở trên cao rộng mở, bên dưới có một bồn rửa mặt, vòi nước từ từ nhỏ giọt nước xuống, trong nhà vệ sinh yên tĩnh vô cùng kỳ quái.
"Hội trưởng, đúng như lời đồn đại, buồng riêng trong cùng thật sự không mở được!" Một cô gái tóc ngắn đỏ mặt, không biết là vì kinh ngạc hay sợ hãi, vừa nhẹ nhàng đẩy cửa buồng vệ sinh vừa nói.
Vu Ca biết nghe lời phải, chân dài bước lùi một bước, tập trung quay nữ sinh và buồng vệ sinh.
Các thành viên còn lại nhìn nhau, chuẩn bị làm nóng người.
Theo tin đồn, vào hai giờ sáng cửa sẽ được mở ra.
Hội trưởng ổn định nhịp tim, nhìn chằm chằm đồng hồ, nhẹ nhàng đếm ngược, cho đến lúc hai giờ sáng, hội trưởng nuốt nước miếng, lo lắng gật đầu ra hiệu.
Cô gái tim đập thình thịch, lòng bàn tay lại đặt lên tấm ván, cô nín thở cố gắng lần nữa, nhưng hai tay giống như bị một lực cản.
Cô gái sững sờ trong giây lát, không tin tà môn cố gắng một lần nữa nhưng không có kết quả, đang cho rằng lại phí công mạo hiểm, cánh cửa đột nhiên buông lỏng, một giây sau...!
Cánh cửa cọt kẹt mở ra.
"Ôi mẹ ơi!" Sức mạnh cuồng nhiệt tự mình trải qua những sự kiện cuồng nhiệt lần trước không còn đáng nhắc tới, đôi mắt của cô gái tối sầm lại, vọt một phát nhảy ra sau lưng Vu Ca để trốn.
Mùi hôi thối trong buồng bốc ra thoang thoảng, Vu Ca che miệng và mũi, lặng lẽ kéo góc quần áo ra khỏi tay cô gái.
Các thành viên lại quây quần bên nhau đi vào, cứ như cái bồn cầu ngồi xổm trong buồng là bảo bối quý hiếm gì ấy.
"Tin đồn là sự thật!"
"Chúng ta làm được thật rồi!"
"Tiêu đề của video được gọi đơn giản là: Ban đêm khám phá phòng thí nghiệm cũ nát: Căn phòng kinh hoàng nhất."
"Nếu như vậy, liệu vòi nước có chảy máu ra không?"
Những lời này giống như sấm sét, những người đam mê huyền bí run lên vì phấn khích, họ dùng cả tay lẫn chân kéo Vu Ca tới, tiếp tục líu ra líu ríu thảo luận, mang theo sức mạnh muốn đào cả ba thước đất tìm ra sự kiện linh dị.
"Không có máu?"
"Ở đây cũng không!"