Editor: DenDen
Chưa đến chín giờ mà thềm đá ven hồ đã đông nghịt, từ lúc sớm đã có rất nhiều người vội vàng giành lấy một vị trí tốt để ngắm cảnh đẹp, càng có nhiều người tụ tập cười đùa không ngớt trên quảng trường.
Gió thổi qua đám đông mang theo hơi ẩm của nước hồ, cùng với tiếng nhạc du dương cất lên, cột nước ở chính giữa mặt hồ đột nhiên phun thẳng lên trời, giống như một con rồng trắng.
Sự việc bất ngờ khiến Vu Ca bị giật mình, cậu theo bản năng nắm chặt tay Nghiêm Từ Vân.
Hai người cố sức chen qua đám đông để đi ra ngoài, Vu Ca thở hổn hển, liếc mắt sang bên cạnh, nhìn thấy Thẩm Quý Trầm mặc áo sơ mi trắng khiến cậu khóc không ra nước mắt mà quay đầu sang chỗ khác.
Dáng vẻ kia của Thẩm Quý Trầm giống như muốn ăn tươi nuốt sống cậu vậy, cho nên cậu không dám dừng lại thỏa hiệp với đối phương!
"Không được!" Không rảnh bận tâm đến vẻ mặt của Nghiêm Từ Vân, Vu Ca che giấu cẩn thận bốn món đồ đã lấy được, một giây cũng không dám dừng lại, xoay người đi thẳng vào con hẻm phía sau cửa hàng tiện lợi.
Con hẻm âm u dường như không bị ảnh hưởng bởi không khí của bờ hồ náo nhiệt, vẫn khô ráo oi bức như cũ, tiếng thở gấp sau khi bỏ chạy càng rõ ràng hơn.
Cánh cửa tự động của cửa hàng tiện lợi thỉnh thoảng phát ra tiếng ding-dong, Vu Ca nín thở vịn tường, thò đầu ra xác nhận Thẩm Quý Trầm không tìm đến chỗ này, thậm chí cậu không nhận ra đối tượng hẹn hò qua mạng đang bị cậu không chút khách khí ép lên tường.
Từng tốp người dần tản ra khỏi đám đông, Thẩm Quý Trầm bị mất mục tiêu đứng lặng trên quảng trường, mái tóc chải chuốt tỉ mỉ đã tán loạn, có vẻ chật vật.
Mồ hôi chảy dài trên gò má góc cạnh, mồ hôi ướt đẫm lưng áo sơ mi trắng, đám đông xung quanh đang cảm thán trước vẻ đẹp của đài phun nước hoành tráng nhưng tâm trí Thẩm Quý Trầm lại quay cuồng rối bời.
Y lại làm lạc mất.
Lạc mất đi người đã cứu mạng y, mất đi bé trai luôn cổ vũ động viên trái tim đã chết của y, để y được tiếp thêm hy vọng.
Trước cửa hàng của đầu bếp Lưu, y thậm chí còn không thèm để mắt đến đứa bé trai ấy, ở công ty thì lại dùng lời lẽ lạnh lùng ác độc.
Thẩm Quý Trầm đặt hai tay lên đầu gối, chớp mắt lau đi giọt mồ hôi cay xè đọng trên mắt, nổi bực dọc ngút trời cứ thế kéo đến nhưng sự phấn khích khi tìm ra sự thật khiến y không khỏi nhếch miệng cười to, hoàn toàn không để ý tới phong thái và thân phận của bản thân.
Dù cho ánh đèn trên mặt hồ vẫn luôn lấp lánh thì trong lòng Thẩm Quý Trầm chỉ có một ý niệm duy nhất là tìm ra được người kia.
Lau mồ hôi, Thẩm Quý Trầm đi về hướng mất dấu Vu Ca.
Vu Ca kiễng chân lên nhìn một lúc lâu, khi thấy bóng dáng Thẩm Quý Trầm đã biến mất, cậu mới thả đôi môi đang mím lại của mình, chậm rãi thở ra một hơi.
Ngay lúc cậu định quay lại thì phát hiện cảm xúc trên tay có gì đó không đúng lắm.
Cậu im lặng siết chặt nắm tay, lòng bàn tay truyền đến cảm giác ấm áp và đàn hồi, khi đối phương căng thẳng thân thể lại cứng rắn hơn.
Hồi chuông cảnh báo vang lên trong đầu Vu Ca, cậu chợt nhớ ra nhiệm vụ tiếp theo không phải trốn khỏi Thẩm Quý Trầm mà là ngồi bên hồ với Nghiêm Từ Vân ngắm đài phun nước, nói về triết lý cuộc sống thơ ca lãng mạn! Cuối cùng nước chảy thành sông, dịu dàng nắm tay kề vai thay vì đè đối phương như lúc này, đã thế còn nắm cánh tay cơ bắp của người ta cọ qua cọ lại nữa chứ.
Lúc này có thầm mắng Thẩm Quý Trầm quấy rầy kế hoạch cũng vô ích, việc cấp bách nhất chính là giải thích tình hình hiện tại như thế nào.
Hình tượng em gái nhỏ dịu dàng sắp sụp đổ, Vu Ca xoay chuyển con ngươi, bỗng nhiên khẽ đặt bàn tay lên trán, cậu nheo mắt lảo đảo đứng dậy, giả vờ yếu ớt nhẹ giọng xin lỗi: "Xin lỗi anh, em cảm thấy có hơi khó chịu."
"Người kia thật là kì lạ..." Cậu đứng vững, vỗ nhẹ vào ngực mình, ra vẻ vẫn chưa hết sợ hãi.
Không giống như Vu Ca vừa chạy vừa thở hổn hển, nhịp thở của Nghiêm Từ Vân rất vững vàng, nghe vậy chỉ khẽ cười một tiếng, lấy từ trong túi ra bao khăn giấy, thoải mái cầm tay đối phương, bắt đầu dùng khăn lau mồ hôi cho cậu.
"Khó chịu mà chạy nhanh như vậy sao?"
Giọng nói của Nghiêm Từ Vân rất dễ nghe, bất kể tiếng nhạc ở phía xa có thay đổi tiết tấu như thế nào thì vẫn sẽ bị âm giọng của hắn thu hút.
Nhịp tim của Vu Ca vẫn chưa kịp ổn định lại, cậu vẫn còn đang chìm đắm trong giọng nói trầm thấp và dễ chịu của đối phương, vành tai cậu run lên, lúc hoàn hồn thì phát hiện tay mình đang bị nắm chặt.
Trong bóng tối, cậu nhe răng trợn mắt với Nghiêm Từ Vân, Vu Ca vuốt yết hầu, hắng giọng, ậm ừ để thể hiện tâm trạng không vui.
Bàn tay cậu được đặt trong lòng bàn tay khô ráo, to rộng, cảm giác ấm áp bị ngăn trở bởi lớp khăn giấy, động tác nhẹ nhàng cứ thế lướt từ trên xuống cổ tay rồi lại đi qua khớp tay.
Nghiêm Từ Vân cúi đầu chăm chú, cẩn thận lau dọc theo ngón tay Vu Ca, thản nhiên hỏi: "Tên đó thích em?" Vừa nói, vết chai mỏng trong lòng bàn tay của hắn sượt qua mu bàn tay của Vu Ca, mang đến cảm giác hơi thô ráp.
Vu Ca trố mắt, sợ hãi trước phỏng đoán vô nghĩa này, sau khi thở hổn hển hai hơi mới khống chế được ý nghĩ muốn gõ đầu hắn, oan ức trả lời: "Anh này, người ta vẫn còn nhỏ mà, anh nhìn xem anh ta bao nhiêu tuổi rồi chứ."
"Cũng đúng." Nghiêm Từ Vân khẽ cười đồng ý, sau đó cũng không nói gì nữa.
Vu Ca lén nhìn hắn, hôm nay người này ăn mặc hơi giống với Thẩm Quý Trầm nhưng khí chất lại hoàn toàn khác.
Áo sơ mi trắng sơ vin gọn trong quần âu đen xám, cổ tay áo sơ mi được gấp lên, để lộ ra cổ tay thon gầy.
Bất kì ở nơi đâu, hắn vẫn luôn đứng thẳng người, chững chạc tinh tế, lúc không cười nói thì lại tạo cho người khác cảm giác khó gần, lạnh lùng.
Vu Ca cười thầm, sợ rằng người khác không hề hay biết bản chất cũng như dục vọng được che giấu dưới lớp mặt nạ lạnh lùng kia.
"Anh ơi, vậy là chúng ta hẹn hò qua mạng thành công rồi sao?"
Sau khi gấp gọn khăn giấy đã dùng, Nghiêm Từ Vân giơ tay lên lau dưới thái dương cho cậu, "Video tắm cũng đã nhìn rồi, em nói xem?"
Vu Ca xấu