Editor: DenDen
Ngoại trừ Đại học S ở thành phố Thanh Đàm nằm dưới chân núi Chung Túy thì các trường đại học có thể kể tên đều nằm trong làng Đại học.
Đến cổng trường cấp hai, Vu Ca phát hiện trường trung học cơ sở này chỉ cách trường đại học N một con đường.
Trước đây đám người trong câu lạc bộ "Khám phá nỗi sợ hãi" của đại học N tới ủy thác, lần đó vào lúc nửa đêm lò mò trong khuôn viên trường cũng là lần đầu gặp Bùi Miểu.
Cậu bẻ đầu ngón tay lẩm nhẩm cũng mấy ngày rồi không có gặp cậu ta.
Cậu nhóc này hành tung rất bí ẩn, nhìn thì có vẻ đơn thuần nhưng có vẻ như có thêm chút tính toán, nói thì mưu mô nhưng kiểu người thì ngốc nghếch khờ khờ.
Đặc biệt, lần trước cửa văn phòng bị khóa bằng dây thừng, chuyện cậu ta ngăn cản Vu Ca đến buổi biểu diễn ven hồ vẫn chưa giải quyết xong, sớm muộn gì cũng phải nói chuyện với Bùi Miểu.
Vu Ca đứng thẳng người trên bậc thềm ở cổng trường cấp hai vừa trò chuyện với bảo vệ vừa nhìn ra cổng trường đại học N.
"Còn nửa tháng nữa là đến kỳ thi tuyển sinh, trường không dốc hết lực giữ học sinh lại để học tiết tự học sao?"
Bác bảo vệ có mái đầu bạc trắng, thắt lưng chỉn chu, bác nở nụ cười thân thiện chào những học sinh thân quen, "Không có học sinh nội trú, ở lại muộn rất nguy hiểm."
Suy nghĩ của Vu Ca trôi về thời điểm học cấp hai, lúc đó cả lớp gần tối mới về tới nhà, thỉnh thoảng cậu sẽ mua một phần lẩu Oden cay xè ở trước cổng trường, ăn xong chiếc bụng no căng đến mức không thể ăn phần cơm nóng hổi ở nhà.
Mẹ Vu vừa thấy đã nhìn thấu đôi môi sưng đỏ của Vu Ca, bà lập tức xách lỗ tai của Vu Ca lên mà lải nhải.
(Lẩu Oden)
Những học sinh mang trên người cặp sách nặng trĩu lần lượt ra về, cô bé được ủy thác vẫn chưa xuất hiện, tiếng cười nói của nhóm học sinh trung học vang lên bên tai khiến Vu Ca không thể không nhớ về kí ức thời cấp hai.
Khi cậu nhớ về cậu học sinh chuyển trường u ám và ốm yếu, nụ cười trong mắt cậu cũng tắt dần.
Bác bảo vệ vẫn đang dựa vào vách tường phòng tiếp khách, nheo mắt nhìn rồi luyên thuyên nói: "Trường cấp ba bên cạnh không giống như bên này, thầy hiệu trưởng nói nếu bắt được cặp tình nhân nào sẽ cho 50..."
Giọng bác bảo vệ lúc xa lúc gần bên tai, tầm mắt Vu Ca vẫn chưa có tiêu điểm, hững hờ đáp lại.
Cậu bé cô đơn yếu ớt khi đó giờ đã khoác trên người đồng phục viên chức cấp cao, đang trong hào quang cuộc đời.
Sẽ không còn vì yếu đuối mà bị bắt nạt, cũng không cần cái gọi là "người bạn đầu tiên".
Tóc mái che đôi lông mày không vui, khóe miệng của Vu Ca cũng ngày càng thấp, mãi cho đến khi nhìn thấy một đôi giày trắng mũi tròn cùng giọng nói lanh lảnh của cô bé mới kéo cậu trở về với thực tại.
Hai tay Giang Thi Doanh nắm chặt dây đeo cặp, cô bé đứng trước mặt Vu Ca ngước mắt lên nhìn, thấy người sẽ bồi dưỡng việc học cho mình là anh trai vô cùng đẹp trai thì cô bé thích thú lấy tay che miệng cười trộm.
"Chào anh, em là Giang Thi Doanh." Cô bé phủi bụi dính trên quần dài màu xanh lam của mình, chủ động giải thích, "Ngại quá, hôm nay đến phiên em trực nhật."
Vu Ca quên đi tâm trạng không vui, nói lời tạm biệt bác bảo vệ, cậu cầm cặp sách của cô bé, nói: "Chúng ta cùng nhau về nhà thôi."
Giang Thi Doanh nhìn anh trai cao lớn không ngại đeo cặp sách màu hồng trên lưng khiến cô bé cười ngả nghiêng.
Một lớn một nhỏ đi qua con hẻm nhỏ, chợ đêm ở cổng sau trường Đại học N có rất nhiều sạp hàng hóa san sát nhau, thỉnh thoảng còn ngửi thấy mùi dầu, mùi thơm của xiên thịt lợn nướng.
Học sinh tốp hai tốp ba tụ tập quanh gian hàng ăn uống, vòng miệng bóng láng vì dầu mỡ.
Lưu Diện Diện luôn nhấn mạnh chuyện Giang Thi Doanh tham ăn, vì vậy Vu Ca sợ cô bé muốn ăn nên vội đi nhanh hơn để phân tán sự chú ý.
Giang Thi Doanh rất thông minh, cô bé khoanh hai tay ra sau lưng cười nói: "Em không thích ăn những thứ này, có phải anh trai thèm ăn đến phát hoảng luôn có phải không?"
Vu Ca rũ mắt phản bác: "Anh cũng không thích ăn.
"
"Vậy tại sao anh lại nuốt nướt miếng." Giang Thi Doanh nhìn yết hầu của cậu thẳng thừng chỉ vào đó.
Vu Ca nghĩ lát nữa còn phải dạy kèm, nếu hình tượng của bản thân trong lòng cô bé không có tính răn đe thì rất khó để cô bé nghe theo, Vu Ca nâng cặp sách phía sau lưng, nghiêm túc nghĩ kế sách tiếp theo.
Vừa nói được vài câu thì cậu nhìn thấy nhóm người quen thuộc đang xúm quanh quầy bán đùi gà chiên giòn.
Vu Ca đột nhiên dừng lại, nheo mắt để nhận diện nhóm người kia.
Hội trưởng "Khám phá nổi sợ hãi" đứng đầu, theo sau còn có có hai hàng học sinh, so với chuyến thám hiểm vào đêm khuya vừa rồi thì có thêm vài người khác.
Vu Ca nắm lấy cổ tay của Giang Thi Doanh để ngăn cô bé không chạy lung tung, cậu nghiêng người sang trái thì thấy Bùi Miểu đang cười cười nói đứng giữa đám người.
Bùi Miểu ăn mặc xinh đẹp, mặt mày hớn hở chia sẻ chuyện gì đó.
"...!Anh thật sự muốn ăn hả?"
"Suỵt." Vu Ca đưa ngón trỏ lên môi, thần bí dẫn Giang Thi Doanh dừng ở quầy xiên que kiểu Nhật, gióng tai nghe đoạn nói chuyện ở phía sau.
Giang Thi Doanh vặn vẹo cổ tay, cố gắng thoát khỏi tay Vu Ca.
Lúc cô bé ngước mắt lên nhìn thấy chiếc cặp sách màu hồng vẫn còn đeo trên lưng người kia, mặc dù nó cũng không có gì đáng chú ý nhưng lại cảm thấy rất thú vị.
Sau khi nghe được một lúc, cuối cùng Vu Ca cũng thu thập được một ít thông tin, đề phòng rút dây động rừng, cậu khom lưng cúi đầu để giảm bớt sự chú ý, nắm tay Giang Thi Doanh vội vã rời đi.
Cậu nhóc Bùi Miểu kia rất nỗ lực tham gia các hoạt động tương tác với ngôi sao mà Kỳ Giang Hàn đã nhắc tới trước