Editor: Chymteo
Để giúp người ủy thác có được những món đồ cá nhân của người mình thích, cậu không thể liều lĩnh xông lên đi lấy được, việc này cũng cần phải chậm rãi và tỉ mỉ, Vu Ca đương nhiên phải xác nhận thân phận "tên cặn bã" trước rồi mới lên kế hoạch.
Sáng sớm hôm sau, Vu Ca đi đến tủ đồ cẩn thận chọn xem hôm nay sẽ mặc gì.
Mặc dù cậu tự giễu bản thân vì tiêu tiền, nhưng trên thực tế cậu vẫn là một bậc thầy phối đồ.
Thứ đắt giá nhất trong tổng thể là đôi giày, nhờ đôi chân dài miên man mà có thể làm cho bộ đồ tăng gấp mấy lần giá trị thực.
"Yo, đẹp trai." Cuối cùng cậu đội mũ lưỡi trai lên, Vu Ca nhìn người trong gương qua kính râm.
Bắp chân thon thả lộ ra dưới lớp quần đùi rộng rãi, gân chân ẩn vào trong đôi tất ngắn, thân trên mặc một chiếc áo tay ngắn có độ dài hạn chế với phần vai hơi buông xuống.
Vu Ca cân nhắc một chút, buồn bã tháo sợi dây chuyền Cuba trên cổ xuống - hành trình hôm nay vẫn là quan trọng nhất.
Ánh nắng xuyên qua lớp lá cây sung với sức nóng như thiêu đốt, lớp bạt tiếp tục tích tụ nhiệt độ tạo thành mùi khó chịu.
"Vu Ca ra ngoài à?" Dì Vương mở tiệm may ở tầng một, vừa ủi đồ vừa lớn tiếng chào hỏi.
"Dạ đi kiếm tiền!" Vu Ca vui cười hớn hở vặn vẹo eo.
Dì Vương cười, "Đi đường cẩn thận!"
"Dạ được!"
Lắc lư đến trạm xe buýt, Vu Ca nhíu mày lấy ra hai tấm ảnh từ trong túi.
Đối với chân dung tĩnh, độ nhận biết của cậu cực kỳ thấp.
Trong đầu ghi nhớ một bức ảnh, quay đầu hồi tưởng chỉ có thể nhận được một khuôn mặt như tranh ghép.
Vu Ca không tin tà môn đã thử nghiệm nhiều lần, nhưng cậu vẫn không thể nhớ được, cậu cũng không ủ rũ nhét bức ảnh trở lại túi của mình.
"Ai da đại ca! Chờ tôi!" Vừa không chú ý một chút đã thấy xe buýt bắt đầu khởi động, Vu Ca chân dài nhảy lên xe.
Thành phố Thanh Đàm cũng được chia thành phố cổ và công viên, mà văn phòng thám tử nằm ở góc phố cổ, đường đến công viên cũng không xa.
Không kìm được cơn thèm, Vu Ca bước xuống xe nhanh chóng đi vào căng tin, đứng trước tủ lạnh chọn mua một cây kem que xong mới đi bộ đến địa điểm của "tên cặn bã".
Khi nhìn vào những dãy nhà gỗ trang nhã và hàng cây xanh được trồng ngay hàng thẳng lối, một hương vị không thể giải thích được tự nhiên nảy sinh.
Vu Ca nuốt nước bọt, ném nửa cây kem còn lại vào thùng rác.
Bên cạnh có một chiếc xe sang trọng chạy chậm qua, cậu lại nhớ lại dáng vẻ mình đổ mồ hôi đầm đìa khi cưỡi xe đạp đi mua thức ăn.
Cậu không ghét những người giàu có, nhưng nếu một tên cặn bã lừa tiền của một phụ nữ, mà hắn lại có thể sống hạnh phúc ở Kim Sơn, đó là một vấn đề khác.
Cậu lấy trong túi ra chiếc ống nhòm ngụy trang nhỏ - cậu mua nó trong chuyến đi chơi mùa xuân ở trường cấp 3.
Vu Ca trốn trong góc tường, cầm nó nhắm vào ngôi biệt thự ở giữa bãi cỏ xanh.
Tầm mắt cậu di chuyển từ bức tường trắng nhợt nhạt đến cửa sổ đóng kín, cuối cùng là cánh cửa gỗ lớn đã khóa.
Người đi bộ rất thích khu vực này vì yên tĩnh và nhàn nhã.
Thỉnh thoảng, một vài quý bà dắt chó đi ngang qua khó hiểu liếc nhìn người thanh niên cao lớn cong lưng, hai tay cầm ống nhòm này.
Vu Ca không cử động, vì sợ bỏ lỡ bất kỳ động tĩnh nào.
Mặt trời càng lúc càng cao như muốn thiêu đốt trái đất.
Dù Vu Ca không bị cháy nắng thì cũng không thể chịu được nhiệt độ nóng quá lâu, cậu bình tĩnh vén vạt áo trước lau mồ hôi trên mặt, kiên nhẫn chờ đợi.
Tốt xấu gì ông trời cũng có mắt, trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một cái đầu.
Vu Ca dời ống nhòm ra, từ xa nhìn lại, chỉ thấy một cô gái tóc xoăn đang đứng ở cửa.
Cô mặc một chiếc váy ngắn bó sát hông, lộ ra dáng người yêu kiều, cô bấm chuông cửa mấy lần cũng không cáu kỉnh, nhấc nửa chân đạp lên giày cao gót, xoa xoa bên kia, kiên nhẫn chờ đợi.
Ngay lúc cánh cửa mở ra, Vu Ca vội vàng nâng ống nhòm lên, cố gắng nhận diện khuôn mặt của tên cặn bã.
Tên cặn bã cao hơn cô gái hai cái đầu, hắn lạnh lùng mở cửa, lộ ra khuôn mặt đẹp trai.
Có một chiếc khăn lông quấn quanh cổ hắn, tên cặn bã có bờ vai rộng và vòng eo hẹp, chiếc áo thể thao cũng không thể che giấu cánh tay mạnh mẽ rắn chắc của hắn.
Hắn mím chặt môi như không hài lòng, nhìn chằm chằm cô gái không nói lời nào.
Cô gái cầm một thứ gì đó trên tay, từ từ theo tên cặn bã vào trong nhà.
Vu Ca khó hiểu, nếu đây là tình nhân mới của tên cặn bã thì thái độ của hắn cũng quá lạnh lùng vô tình rồi, chẳng lẽ lại hết cưng chiều sao?
Vu Ca nóng đến thở dốc, thừa lúc cả hai vào trong nhà, cậu tìm một chiếc ghế dài dưới bóng râm ngồi xuống điều chỉnh hơi thở của mình.
Chỉ là chưa hít thở được hai hơi, cánh cửa lại mở ra.
Biểu hiện cô gái khá vui đóng cửa, ôm đồ vật trong tay rồi rũ tóc, giống như một người phụ nữ thành thị mạnh mẽ, cô lắc hông thỏa mãn rời đi.
Kết hợp với lời mô tả của người ủy thác, biểu hiện này không thể không miêu tả là "mèo ăn vụng".
Vu Ca tặc lưỡi, "Cái đồ cặn bã này...!có nhanh quá không đó?"
Chưa hết ngạc nhiên thì một chàng trai khác có làn da mỏng thịt mềm dừng lại trước cửa, còn làm ra vẻ quay về phía cửa sổ sửa tóc, cánh tay gầy mảnh khảnh tựa hồ chỉ cần gập lại là gãy.
"Quả nhiên nam nữ đều ăn sạch."
Chỉ nghe người ủy thác tố cáo hành vi của tên cặn bã, tức giận như vậy, cho đến khi tận mắt nhìn thấy cảnh tượng ăn sạch cả nam lẫn nữ hoang dâm vô độ này, cậu chán ghét đến ngập trời.
Cũng giống quá trình lúc nãy, tên cặn bã âm u dùng sức