Editor: DenDen
- --
"Để tôi đi rửa." Tai Vu Ca đỏ bừng đoạt cái đĩa lại, cúi đầu lao về phía trước.
Cửa kính phòng bếp được lau sáng bóng, cậu cúi đầu nhìn bước chân, vừa nghe thấy tiếng nhắc nhở vội vàng của Nghiêm Từ Vân, cậu đã đập mạnh vào cửa kính, "Á--"
"Có đau không?" Nghiêm Từ Vân bất lực giúp cậu xoa trán, tay hắn vội cầm chiếc đĩa suýt rơi xuống kia.
Lỗ tai Vu Ca không nhịn được càng đỏ bừng hơn, hai mắt vẫn không dám nhìn thẳng vào Nghiêm Từ Vân, cả người cứng đờ như que củi, mặc cho đối phương xoa xoa, một lúc sau cậu mới lấy hết can đảm nói: "Cảm ơn anh vẫn luôn giúp đỡ tôi, lần trước đưa tôi về nông thôn, lúc tôi ngất xỉu cũng rất quan tâm lo lắng cho tôi, lần này cũng vậy."
Cậu thận trọng nhìn lên, ngập ngừng hỏi: "Tôi có thể giúp anh chuyện gì đó không?"
"Chuyện gì cũng được!"
Chỉ cần chuyện nào đó khiến cậu có thể giảm bớt áy náy luôn canh cánh trong lòng.
Thấy vết đỏ trên trán giảm xuống, Nghiêm Từ Vân mới buông tay ra, đi đến rửa sạch bát đĩa, thuận miệng nói tới: "Ngày mai sinh nhật em có thể đến đây được không?"
"Sinh nhật?" Vu Ca dựa vào cửa, lẩm nhẩm tính tính.
Chủ nhật không cần đón Giang Thi Doanh, cũng không có chuyện gì lớn.
Vấn đề là cậu tham dự sinh nhật của Nghiêm Từ Vân với tư cách gì? Bạn bè? Hoặc là một người bạn từng dùng tay giúp cậu trút bầu tâm sự?
Vu Ca chậm rãi suy tư, Nghiêm Từ Vân dùng khăn lau khô tay, hắn đứng trước mặt Vu Ca, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào đối phương khiến cậu hoảng hồn.
"Vậy còn...!bạn gái của anh thì sao?" Vu Ca chăm chú nhìn móng tay của mình, nhàm chán nói ra.
Cậu thừa nhận mình nhát gan nên không dám nói ra sự thật.
Nghĩ đến người luôn khiến cậu eo mềm chân nhũn lại nhìn mình với vẻ mặt lạnh lùng, trong lòng bất giác cảm thấy khó chịu.
Nghiêm Từ Vân sao có thể không nhìn thấu tâm tư của cậu được chứ, bàn tay đang muốn xoa đầu cừu con lại chuyển sang vỗ vai Vu Ca, nhẹ nhàng mang theo cảm giác cô đơn: "Có chút mâu thuẫn nên cô ấy sẽ không đến..."
"Tôi rất vui nếu em có thể đến."
Vu Ca không thể thoát khỏi cảm giác áy náy đánh liều gật đầu đồng ý.
truyện đam mỹ
Biết đâu ở chung với nhau nhiều thì khi biết được sự thật có lẽ sẽ bớt chửi vài câu.
Cậu ăn sáng trễ nên lúc trở về văn phòng bụng vẫn còn no.
Vu Ca nhìn đi nhìn lại người mặc quần áo lạ lẫm trong gương, không khỏi than thở, "Nếu đến thêm vài lần nữa chắc khiêng hết tủ quần áo của Nghiêm Từ Vân đi mất..."
Hiệu suất làm việc của Hình Ngạn rất cao, rất nhanh đã đi cùng Lộ Tại Lâm hùng hổ lao đến văn phòng, gõ cửa sắt gây ra tiếng động không nhỏ.
"Ông đến lấy mạng tôi à..." Sau khi mở cửa, Vu Ca chào đón đối phương bằng một cú đấm, cậu cứ thế lăn lộn với Hình Ngạn một trận.
Lộ Tại Lâm sửa lại cổ áo, cẩn thận vượt qua ngưỡng cửa, tránh hai đứa nhóc thành niên đang hô lớn, "Cá Cá, sao ông không bật điều hòa? Không thấy nóng hả?"
"...!Tại Lâm, ông nói hay lắm." Vu Ca thở hổn hển đè Hình Ngạn dưới đất, giơ ngón tay cái lên với Lộ Tại Lâm.
"Hả?"
"Tại sao ông không mua nhà, có phải vì ông không muốn ở không?" Vu Ca qua loa đáp lại, cậu thoáng lơ đãng để cho Hình Ngạn chiếm ưu thế, lại vang lên tiếng động lớn.
Nghe xong, Lộ Tại Lâm thoáng sững sờ, cậu ta lấy từ trong túi lấy ra một tờ A4 đã được Hình Ngạn đóng dấu để trên bàn, nhẹ nhàng uy hiếp: "Đã lâu không đến đây rồi, lại đây nói cho tôi nghe vụ án giết người lần trước đi."
Vu Ca quay đầu lại, nhìn đến nụ cười còn hòa ái hơn cả dì Vương làm cậu nhất thời ỉu xìu, cậu đứng dậy, để chân Hình Ngạn giơ lên không trung, cậu ngồi xuống bên ghế sô pha đối diện với Lộ Tại Lâm: "Không phải chuyện này ông biết hết rồi sao, đây là vụ ủy thác của anh Chu."
Ghế sô pha phát ra tiếng kêu cọt kẹt, Hình Ngạn nhéo sống mũi ngồi xuống bên cạnh Vu Ca làm mặt quỷ, vì chuyện này được công khai khiến cậu ta bị Lộ Tại Lâm mắng một trận.
Vụ án kết thúc được đưa lên tin tức, Lộ Tại Lâm mới biết chuyện Hình Ngạn lén giao phó vụ này cho Vu Ca, còn là vụ án liên quan đến giết người, cậu ta giận đến mức phổi cũng phát đau.
Lộ Tại Lâm giả vờ nghiêm túc, "Sao đột nhiên cậu lại điều tra nạn nhân của vụ án đó làm gì?"
Dùng "nạn nhân" để nhắc đến, Vu Ca gần như không phản ứng kịp là đang nói đến Lạc Hành Chi.
Cậu lặng lẽ liếc nhìn tờ giấy mà Lộ Tại Lâm đang cầm trên tay mới hiểu ra lần này mình lại đoán đúng rồi.
Lạc Hành Chi đến tham gia ghi hình chương trình vì vụ án được đề cập trong "sách".
Hiện tại điều quan trọng là phải ổn định hai quái vật cằn nhằn này, Vu Ca làm ra vẻ hoảng sợ tùy tiện đẩy hai người ra, sau đó lợi dụng lúc cả hai không chú ý, cướp lấy tờ giấy, trốn vào trong góc mở ra xem.
"Nhân viên hậu cần của đài truyền hình liên quan đến vụ buôn người..."
Vụ án khá đơn giản, không biết Lạc Hành Chi dùng thủ đoạn gì lại bị bắt cóc lên xe cùng với một đứa nhỏ khác.
Chiếc xe tải chở đối tượng bị bắt cóc lao thẳng vào núi sâu, đến tận rìa của thành phố.
Bằng sự thông minh của mình Lạc Hành Chi đã đấu trí với bọn bắt cóc, giúp cảnh sát giải quyết được vụ án bắt cóc trẻ em.
Thậm chí trong tin tức còn phong danh hiệu cho Lạc Hành Chi là "Anh hùng xông vào hang hổ", nhưng trong lòng Vu Ca hiểu rất rõ, chắc chắn Lạc Hành Chi bị xóc nẩy trên xe cảm thấy chán ngấy nên không muốn tiếp tục làm người bị lừa bán.
Một số tin khác được các phương tiện khác đưa tin, Vu Ca xem đi xem lại xác nhận không còn tin tức nào khác: "Điều này có nghĩa là trong tương lai tỉnh và thành phố sẽ không có vụ án mạng lớn nào xảy ra?"
Nếu có một vụ án nào đó khiến Lạc Hành Chi cảm thấy hứng thú, chắc chắn cậu ta sẽ không thèm dính vào vụ bắt cóc trẻ em.
Hình Ngạn chống khuỷu tay lên ghế sô pha, "Ông đọc xong chưa?"
"Đọc xong rồi." Vu Ca ngồi lại, tặng một nụ hôn gió trước vẻ mặt không vui của hai người kia.
Cậu phải thừa nhận rằng mặc dù tên nhóc Lạc Hành Chi này biến thái nhưng vẫn xem là làm được chuyện tốt.
Hình Ngạn nhìn Lộ Tại Lâm đang giả vờ tức giận mà cười thầm trong bụng, quay đầu ngắt má Vu Ca, "Ông xem, xung quanh anh em bạn bè đều như mẹ già."
Vu Ca hiểu ý cậu ta, đến ngồi bên cạnh Lộ Tại Lâm xin tha: "Tại Lâm, tôi sẽ không để bản thân gặp nguy hiểm, tôi chỉ tò mò về người này thôi."
"Thật đấy." Vu Ca như người không xương, lắc lắc cánh tay Lộ Tại Lâm.
Sắc mặt Lộ Tại Lâm tốt hơn, cậu ta liếc mắt nhìn Vu Ca một lúc lâu, hờ hững hỏi: "Ông tự mua bộ quần áo này?"
Làm công chức mấy năm có biết bao nhiêu người thừa cơ trục lợi gửi đến mấy bộ quần áo.
Mặc dù quần áo trên người Vu Ca rất đơn giản nhưng người tinh mắt có thể nhận ra được giá trị của nó.
Điều hòa còn keo kiệt không dám mở, vì cớ gì lại chịu bỏ tiền ra mua?
Vu Ca hơi sửng sốt trước sự nhạy bén của đối phương, cậu vội vàng giơ hai tay đầu hàng, "Tối hôm qua tôi ngủ ở nhà một người bạn nên mượn quần áo của anh ta."
"Bạn?" Cả hai đồng thanh.
Lộ Tại Lâm nháy mắt ra hiệu với Hình Ngạn, người kia tiếp nhận tín hiệu nhanh chóng nhảy tới giữ chặt Vu Ca, cậu ta nghiêng đầu ngửi ngửi trên người Vu Ca quả nhiên nhận thấy một mùi khác.
"Ông đang yêu?" Vẻ mặt Lộ Tại Lâm trầm tĩnh như nước, cậu ta sợ tên ngốc này sẽ bị người ta lừa bắt đi mất.
Lộ Tại Lâm suy tư như nước trong rừng, vì sợ rằng tên ngốc này sẽ bị một tên dã man nào đó bắt cóc.
"Không không không!" Vu Ca giống như cá mắm co quắp dưới mặt đất mặc cho Hình Ngạn kiểm tra tới lui.
Hình Ngạn lại cù vào nách cậu, cù đến lớp áo chỗ bị sưng tấy chưa giảm bớt kia khiến cậu khóc không ra nước mắt, dùng chân đạp muốn đá văng Hình Ngạn.
Ba người cứ thế ầm ĩ, không ngừng cười lớn, gió mát ở hiên đột nhiên thổi vào phòng làm việc oi bức, cánh cửa sắt chậm rãi bị đẩy ra.
Cả ba đồng loạt nhìn sang, kính gọng vàng, vai gầy, vị khách không mời mà đến là người khó chấp nhận nhất.
Du Dực lo lắng nắm chặt tay nắm cửa, dưới