Editor: Chymteo
- --
Vu Ca dùng nguyên liệu lẩu nấu một tô mì, ăn xong cậu tắm rửa sạch sẽ nằm trên ghế sô pha.
Cửa văn phòng mở toang, làn gió buổi tối kéo dài thổi từ cửa sổ sang tiệm làm móng đối diện.
Vầng trăng tròn treo lơ lửng trên không trung, Vu Ca khoanh tay trước ngực, uể oải nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ buông bỏ dòng suy nghĩ.
Hai ngày qua quá nhiều chuyện xảy ra, lần đầu tiên thử cảm giác say rượu, lần thứ hai đến nhà Nghiêm Từ Vân, nói chuyện một cách bình tĩnh với Du Dực, lần đầu tiên dùng tay...
Suy nghĩ bị cắt ngang tại đây, Vu Ca vội vàng lắc đầu ngừng suy nghĩ về điều đó.
Nghiêm Từ Vân không phải là tên cặn bã, hắn thích con gái, mặc dù đối tượng là cậu mặc váy, nhưng cuối cùng vẫn có sự khác biệt về giới tính.
Nghiêm Từ Vân chỉ thành thật coi thân phận nam sinh của cậu như một người bạn, vì vậy hắn mới nguyện ý chạm vào hỗ trợ lẫn nhau như vậy.
"Thực sự không xấu hổ..." Trên trán hơi ẩm ướt, Vu Ca từ từ nằm nghiêng, cuộn người chen vào khe hở của sô pha, hững hờ cào cấu phần tựa lưng.
Dù có ngốc đến đâu thì cũng nhận ra vì mùi hương của một người mà mềm nhũn eo không phải là chuyện bình thường.
Nhóc Vu Ca hoàn toàn bị chủ nhân của mùi hương đó kiểm soát, chỉ có thể biết thở dốc.
Muốn nhìn hắn rơi nước mắt hay nhận được tấm thẻ giảm tội đã trở thành chuyện viển vông, cậu không chịu thua kém ít rầm rì hai tiếng đã là chuyện may mắn lắm rồi.
Khi là nữ thì bị hôn, khi là nam thì bị động xoa nắn, mối quan hệ giữa hai người thật sự rất kỳ lạ, Vu Ca suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng bất chấp tuyên bố, "Ngày mai lấy thân phận nữ sinh đi qua...! chân thành cầu xin tha thứ."
"Vừa qua sinh nhật thú nhận mọi chuyện đi." Vu Ca tuyệt vọng tì trán xuống ghế sô pha, mê man chìm vào giấc ngủ.
Tiệm làm móng lúc 8,9 giờ vẫn còn hàng khách cuối cùng, những cô gái nhỏ nói cười rôm rả, âm thanh truyền vào văn phòng thổi bay một góc cờ hiệu đang treo.
Khi ý thức dần chìm sâu, những âm thanh xung quanh cũng dần lắng xuống, phố ăn vặt ồn ào chìm vào giấc ngủ say.
Giấc ngủ của Vu Ca rất kém, lông tơ trên tai dựng lên, cậu cau mày bất an chậc lưỡi.
Trời đã về khuya, cánh cổng sắt lắc lư qua lại một cách kỳ lạ, phát ra tiếng leng keng.
Đột nhiên Vu Ca mở mắt ra, cảm thấy bất an không thể giải thích được.
Cậu giật giật chóp mũi, nhận ra mùi máu thoang thảng trong không khí.
Cậu đột ngột ngồi dậy, trong nháy mắt ngừng thở mồ hôi lạnh toát ra: có một con quạ đen tuyền trên cổ quấn dây câu, đang treo mình trên cửa sổ đung đưa trong gió, thỉnh thoảng va vào cánh cửa sổ đang mở rộng.
Lông quạ đen nhuốm máu đỏ sẫm, máu tụ trên cánh rơi thẳng xuống dưới.
Chiếc dây câu chói mắt dưới ánh trăng, hằn sâu vào da thịt con quạ.
Hô hấp Vu Ca không ổn định, cậu cúi thắt lưng cảnh giác quan sát văn phòng.
Mọi thứ vẫn như trước khi đi ngủ, cửa tiệm làm móng đối diện đóng chặt, hành lang có đèn kích hoạt bằng giọng nói thì tối om.
Làn gió buổi tối thoải mái xen lẫn mùi máu, Vu Ca không còn buồn ngủ nữa.
Cậu nhẹ nhàng cầm cây bút màu đen trên bàn lên, vai dùng sức, vẫy cánh tay phải về phía trước ném chính xác vào xác con quạ kia.
Cây bút vẽ ra một đường cong trên không trung, đụng vào xác con qua làm nó loạng choạng, máu rơi lạc nhịp, hai giây sau dây câu đột nhiên rơi xuống.
Khác với phương hướng của lực bình thường, con quạ nâng lên trên một khoảng trước khi rơi xuống, Vu Ca nheo mắt lại, nhanh chóng cầm điện thoại di động chuẩn bị lên lầu.
Dù cho treo lơ lửng cũng không thể hướng lên trên, nhất định một đầu dây khác đang nằm trong tay một người, mà người này đang trốn trên lầu.
Mái tóc hơi ẩm lại ướt đẫm mồ hôi, Vu Ca bước nhẹ khống chế tiếng vang của sàn gỗ.
Hành lang bên ngoài văn phòng hoàn toàn không có ánh sáng, giống như miệng của một con thú hung ác, rình rập nguy hiểm.
Vừa bước ra khỏi văn phòng, điện thoại đột nhiên kêu rung điên cuồng.
Vu Ca bị động tĩnh đột ngột làm cho hoảng sợ, vội vàng che loa nấp sau bức tường, giơ chân lên rồi dùng ngón chân chậm rãi đóng cửa sắt.
Số điện thoại trống.
Đưa điện thoại lên tai, Vu Ca im lặng sợ hãi mím môi, cố gắng bình tĩnh chờ âm thanh.
"Chào."
Bên kia đầu dây dùng tính năng thay đổi giọng nói, giọng nói giống như một đứa trẻ bốn, năm tuổi, rất ngây thơ nhưng nguy hiểm khiến người ta sợ hãi.
"Anh là ai?" Vu Ca dựa vào tường, nhón chân lấy chiếc gương trong tủ ra, chậm rãi đi về phía mép cửa sổ.
Giọng nói người đó rất hào hứng, giống như đang chào hỏi một người bạn cũ, "Dạo này cậu thế nào? Có thích món quà tôi tặng không?"
"Đúng là thú vui tồi tệ."
"Chán ghét." Người bên kia thực sự giống như một người bạn tri kỷ, bắt đầu ra vẻ kệch cỡm quan tâm Vu Ca.
Hai chân dưới quần gió hơi cong lên, Vu Ca ngồi xổm sau cửa sổ, đảm bảo người ngoài cửa sổ không thể nhìn tới cậu, cậu vừa bình tĩnh đáp lại vừa ngẩng đầu giơ cánh tay lên, dùng gương phản xạ tình hình trên lầu.
Những bức tường lốm đốm màu vàng bị ánh trăng bao phủ một màu lạnh lẽo, chiếc gương từ từ thay đổi góc độ, trước khi cậu nhìn thấy cửa sổ trên lầu, giọng điệu sôi nổi của người kia đã trở nên âm u lạnh lẽo, "Đừng nhìn, tôi không ở đây.
Cậu rất muốn gặp tôi à?"
"Anh cảm thấy thế nào?" Vu Ca đặt gương xuống, dùng lòng bàn tay lau mồ hôi trên trán.
"Quen biết nhau nhiều năm như vậy rồi, cứ gọi tôi là R."
Vu Ca phẩy phẩy cổ áo, hơi nâng hông nhìn xuống lầu, "Ai quen biết với anh, có bệnh hả."
Đường phố vắng tanh và vắng vẻ, không có một bóng người.
R cười lớn, âm thanh sắc bén đến chói tai, "Dây câu là một thứ tốt có nhiều công dụng.
Chúng ta chơi một trò chơi, thế nào?"
Nhắc đến dây câu giọng điệu đối phương càng đè mạnh, con quạ gãy xương đáp xuống dưới tòa nhà, Vu Ca rũ mi nhàn nhạt hỏi: "Làm gì?"
"Cậu có nhìn thấy thùng rác màu xanh ở tầng dưới không?"
Ánh mắt nhìn đến thùng rác ở góc đường, những túi rác đen kịt bằng que tre chất đống bên cạnh, có thể hình dung ra mùi chua chua.
"Muốn tôi giúp anh lấy đồ?" Biết mọi hành tung đều bị theo dõi, Vu Ca không còn che đậy nữa, đỡ đầu gối đứng dậy.
Đi đến tủ đựng đồ lấy dụng cụ tự vệ và máy ghi âm.
R vô cùng sung sướng, "Không phải tiền đen, không phải ma túy, càng không phải bom đạn.
Chỉ là một lá thư thôi, đồng ý với tôi đi xem thử đi."
Thư?
Vu Ca mở cánh cửa sắt, bóng tối trông u ám và nguy hiểm, cậu dậm chân để đánh thức ánh sáng kích hoạt giọng nói, sải bước đi xuống, "Tôi đi qua."
Du Dực nói vài ngày trước cậu ta nhận được một lá thư, quả nhiên tên khốn dễ kích động đó đã hành động trở lại.
Vì vụ bắt cóc đó cậu đã rơi vào cơn ác mộng trong nhiều năm, bị ám ảnh một cách nực cười với lời giải thích của Du Dực.
Bây giờ hung thủ thực sự, kẻ làm trò cười cho mọi người nhảy ra ngạo mạn tuyên chiến.
Cậu không còn quan tâm đến việc Du Dực thế nào nữa, nỗi bực bội mơ hồ trước đây giờ đã tìm được đối tượng để trút giận, bước chân của Vu Ca thậm chí còn nhẹ hơn, cậu nóng lòng muốn so chiêu với gã.
Quạ chết rơi trên bậc thềm, máu chảy đầm đìa.
Vu Ca lấy khăn giấy ra gói nó lại, "Anh thật kinh tởm."
R khẽ cười.
Trăng sáng soi xuống phố, mặt đường nhựa có quầng sáng mờ ảo.
Vu Ca thở gấp hơn một chút, lấy vai lau mồ hôi trên cằm, nhấc chân nhảy đến bên cạnh thùng rác.
"Sau đó thì sao?"
"Đồ ngốc, mở ra."
Giọng điệu buồn nôn khiến Vu Ca nổi da gà, cậu dùng mu bàn tay sượt mở nắp thùng rác, mùi khét lẹt xộc thẳng vào mặt.
Bên trong ngoại trừ mấy túi lớn túi nhỏ còn có một ly thủy tinh úp ngược ở phía trên, phía dưới dường như bị dính vào túi nhựa, một phong bì được giấu trong ly, hoa văn giống với lá thư mà Du Dực đã nhận được.
"Xem đi, cậu không tò mò à?" R đầu độc nói.
Vu Ca bình tĩnh lại nhìn xung quanh, đôi mắt hoa đào trong veo, nhạy bén quan sát mọi ngóc ngách.
"Mau