Editor: Chymteo
---
Bánh xe lao nhanh về phía trước, vai Vu Ca bị siết đau.
Cậu cố ý vờ mất hết sức lực, mềm oặt tựa lưng vào ghế dựa, giả vờ hôn mê.
Chưa từng ăn thịt heo nhưng cũng thấy qua heo chạy, thời điểm bị bịt mũi, cậu theo bản năng nín thở vì sợ mất ý thức.
Túi vải bông che kín mắt đến cổ, cọ xát khiến cổ cậu ngứa ngáy.
Ánh nắng chói mắt lọt qua khe hở dần trở nên ảm đạm.
Cổ tay bị dây thừng dày trói chặt, Vu Ca đảo mắt thầm bình tĩnh lại.
Tài xế rất im lặng chỉ tập trung hoàn thành nhiệm vụ mà người ủy thác đưa ra.
Mà gã đàn ông đã kéo Vu Ca lên xe vẫn luôn ngồi chơi cờ tỉ phú, thỉnh thoảng tức giận thốt ra một vài câu chửi rủa.
"Chậc, lại một cuộc gọi khác." Điện thoại của Vu Ca cứ reo liên tục.
Tài xế mất kiên nhẫn, "Để thằng nhóc đó nghe điện thoại đi."
"Trong điện thoại của tôi có GPS, mấy người không vứt đi sao?" Vu Ca hắng giọng rồi đột nhiên nói.
Nếu những kẻ xấu này muốn dùng điện thoại của cậu gây rối, tốt hơn hết là khích tướng để bọn họ quăng nó đi.
"Sớm như vậy đã tỉnh lại." Gã đàn ông đột nhiên kéo miếng vải trùm đầu Vu Ca ra, ngón tay thô ráp nắm cằm cậu, "Sao cậu lại hoảng sợ? Đừng lo, chủ của tôi chỉ có hứng thú với cậu thôi."
Ánh sáng đột ngột chiếu vào mắt, Vu Ca chớp mắt vắt đi nước mắt sinh lý, không nhanh không chậm nhìn vào khuôn mặt của hai người họ, lại phát hiện cả hai đều đeo một chiếc mặt nạ kỳ lạ.
"Tôi sợ gì chứ?" Vu Ca nhún vai, thả lỏng người như bình thường, hai tay bị trói phía sau từ từ di chuyển đến phía eo, trước khi rời văn phòng cậu đã dán một viên đá sắc nhọn bằng băng dính vào người.
Điện thoại di động vẫn tiếp tục reo, gã đàn ông nhìn tên hiển thị trên màn hình, đột nhiên cười ác ý, "Đồ chán ngấy? Cậu ăn mặc như thế này mà còn gọi người khác chán ngấy sao?"
"Mày nói nhảm với nó nhiều vậy làm gì?" Tài xế cầm vô lăng bẻ lái, "Đừng để nó nhìn rõ đường, trùm đầu nó lại.
Trả lời điện thoại xong rồi thì vứt điện thoại đi."
"Anh ta nói đúng đó." Vu Ca bình tĩnh nói, trong lúc chiếc xe lao nhanh đi, cậu xé viên đá ra giữ nó trong lòng bàn tay, bắt đầu cắt sợi dây thừng.
Khuôn mặt của gã đàn ông không chút lo lắng, không muốn làm theo ý Vu Ca mà gây gỗ nội bộ, liên tục gõ vào mặt sau điện thoại, cuối cùng cúi người nắm cổ Vu Ca cảnh cáo: "Nói là ra ngoài chơi với bạn."
"Hiểu chưa?" Hai ngón tay gã dùng sức, hung ác lặp lại, sau khi thấy Vu Ca gật đầu rồi mới bấm nút nhận cuộc gọi.
Vì bị cảm nên cổ họng cậu rất khó chịu, sau khi mở loa ngoài, Vu Ca nhìn xuống ký hiệu cuộc gọi khàn giọng bình tĩnh nói: "Alo?"
Kẻ bắt cóc dùng ngón tay giữ cổ họng Vu Ca, ý tứ không cần nói cũng biết.
Hai tiếng trước--
Nghiêm Từ Vân đứng ở lối vào của khu phố, hơi thở dồn dập tìm kiếm xung quanh nhưng đã không còn thấy bóng dáng Vu Ca đâu nữa.
Nỗi bất an như gió lớn dâng lên trong lòng, hắn đứng thẳng người, liếm đôi môi khô rồi bấm số của Vu Ca.
Đúng như dự đoán, không có phản hồi.
Vừa lo cho Vu Ca chạy loạn không tìm được đường, vừa lo cho cậu sẽ đi uống rượu để giải buồn, nhóc con này cứ thấy chuyện bất công rất thích ra mặt, Nghiêm Từ Vân lại gọi điện, chỉ lo cậu gặp phải kẻ xấu sẽ bị thiệt thòi.
Ở phụ cận không tìm được người, gọi điện thoại cũng không ai nhận, mây đen gió lớn kéo đến khiến lòng người thấp thỏm không yên.
Nghiêm Từ Vân nheo mắt, vuốt tóc ra sau để lộ vầng trán đầy đặn, thẳng thắn chạy trở về đường cũ.
Những vị khách không tìm được chủ nhân buổi tiệc đang cùng nhau tán gẫu trong sân, thấy Nghiêm Từ Vân bất an chạy về tất cả đều tụ tập lại.
"Cậu đi đâu?" Đoạn Thu vội vàng hỏi.
Nghiêm Từ Vân gật đầu xin lỗi mọi người, sải bước lên xe, "Tôi có việc phải làm, lần sau gặp lại."
Vừa dứt lời chiếc xe đã phóng đi, để lại một đám người đang thất thần nhìn nhau.
Tiếng lách cách khi bật xi nhan vang lên trong xe có vẻ đột ngột, tay cầm vô lăng dần siết chặt.
Hắn vô cùng bất an.
Nghĩ đến dáng vẻ oan ức mếu máo của Vu Ca trước khi chạy đi, hắn chỉ muốn mổ xẻ lòng mình bày ra để Vu Ca hiểu rõ sự khiếp đảm của hắn, say mê và dục vọng.
Do hắn quá muốn có, nhiều đến mức khiến một người luôn trầm ổn như hắn lại sinh ra cảm xúc lo được lo mất.
Vu Ca giận hờn đáng thương như vậy khiến trái tim của Nghiêm Từ Vân rất khó chịu, đau đến nỗi chỉ muốn đưa cậu trở về an toàn, dành hết thời gian để dỗ dành người ấy.
Không khí ẩm ướt đến dính người, mưa giông đang ập đến, Nghiêm Từ Vân dừng xe, đi đến nơi trong trí nhớ của mình.
Tin tức về vụ án mạng lần trước đã để rõ vị trí của tòa nhà, cho nên hắn mới biết nơi ở của Vu Ca.
Ở đây rất xa lạ, sức gió quá lớn, tiệm may lầu một không còn cách nào khác đành phải đóng cửa tiệm, tóc mai trắng bệch của người phụ nữ bị gió thổi qua, tay chân luống cuống vội vàng lấy quần áo đi vào.
"Xin chào." Nghiêm Từ Vân nghiêng người lịch sự hỏi: "Cho hỏi dì có biết Vu Ca đã về chưa?"
"Hả?" Tóc dì Vương tung bay, ngược gió hét lên, "Không biết! Tôi mới đi ra ngoài không lâu!"
"Cảm ơn." Nghiêm Từ Vân gật đầu, lùi một bước về phía sau, nhìn lên lầu.
Quần áo treo trên lầu lúc này đang điên cuồng kích động, cửa sổ gần tầng cao nhất bị mở ra khe hở, đột nhiên bị gió thổi tung đập vào tường, tạo ra âm thanh điếc tai.
Dì Vương vào nhà một lúc mới ló đầu ra, ân cần nhắc nhở: "Nhóc ấy sống ở tầng năm, cậu có thể lên lầu tránh mưa chờ nhóc ấy về, trời sắp mưa rồi!"
Nghiêm Từ Vân mỉm cười nói cảm ơn.
Ở trên tầng năm.
Cậu vẫn chưa trở lại tòa nhà, Nghiêm Từ Vân cũng không lập tức quay đầu nhìn nơi khác, có chút khó hiểu hỏi: "Trước khi đi ra ngoài em ấy không khóa cửa sổ sao?"
Mặc dù thường ngày Vu Ca có vẻ vui cười vô tư, nhưng cậu là một người rất nhạy cảm.
Buổi sáng mây đen giăng kín, chắc chắn trước khi ra ngoài cậu sẽ không quên khóa cửa sổ, lơ là để cho nước mưa tạt vào phòng.
Mà cửa sổ trên tầng cao nhất cũng mở toang, ánh sáng mờ ảo, có thể mơ hồ nhìn thấy bức tường bê tông trống rỗng, tầng cao nhất không có người ở.
Có chút kỳ quái, Nghiêm Từ Vân nắm chặt điện thoại, trực tiếp lên lầu.
Không khí gần như bị vắt ra nước, trong không gian vang lên tiếng bước chân, bên kia lầu năm là tiệm làm móng tay.
Đứng trước cánh cổng sắt, Nghiêm Từ Vân giơ tay gõ cửa.
Bên cạnh tiếng kim loại chống gió, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng kêu cót két của sàn gỗ.
Âm thanh rất yếu ớt, đột nhiên im lặng như bị bấm nút dừng.
Tiểu Mỹ nghe thấy tiếng bước chân, cô nghi ngờ thò đầu ra, trong nháy mắt đỏ mặt, "Anh đẹp trai, Vu Ca ra ngoài rồi."
"Làm phiền." Nghiêm Từ Vân vừa chú ý động tĩnh trong phòng, vừa nói vài câu với Tiểu Mỹ, "Xin hỏi bên trong có ai không? Tôi nghe thấy có tiếng động."
"Hình như không có." Tiểu Mỹ nuốt miếng chả cá, bỗng vỗ đầu một cái.
Chân dài vai thẳng, khí chất cao quý lịch thiệp nhưng khó gần, đây chính là đối tượng ủy thác của Vu Ca đúng không?
Cô ném đũa xuống, chạy bước nhỏ tới, ánh mắt sáng ngời hỏi: "Vu Ca đi tìm anh? Sao anh ấy không quay lại?"
Khá lắm, rất cao ráo rất đẹp trai.
"Suỵt." Hắn đặt ngón trỏ ở trước môi, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy khí thế, Tiểu Mỹ ngoan ngoãn ngậm miệng, nín thở quan sát động tác của đối phương.
Ánh mắt Nghiêm Từ Vân sắc bén, hắn ngồi xổm trước cửa, xoa nhẹ mép cửa sắt, đầu ngón tay dừng trước một tờ quảng cáo nhỏ kín đáo, hắn đột nhiên mở ra, ở giữa có một cái chìa khóa.
Tiểu Mỹ ngạc nhiên che miệng lại, bị sự nghiêm túc của đối phương lây nhiễm cô không dám phát ra âm thanh.
Cô đã làm việc ở đối diện văn phòng Vu Ca nhiều năm, nhưng cô chưa bao giờ nhận ra thói quen giấu chìa khóa dự phòng của Vu Ca trong tờ quảng cáo nhỏ!
Chiếc chìa khóa được đẩy nhẹ vào trong lỗ, Tiểu Mỹ càng lúc càng căng thẳng, theo sát phía sau Nghiêm Từ Vân chờ đợi.
Không có ai trong nhà, gió hú tràn vào qua ô cửa sổ rộng mở, ầm ầm cố gắng thổi tung cánh cửa sắt.
Nghiêm Từ Vân nghiêng người sang một bên rồi bước vào văn phòng, biết rõ đây không phải là lúc đánh giá ổ nhỏ của Vu Ca, hắn đi thẳng đến tủ đựng đồ.
Có bột trắng trên bệ cửa sổ, hầu hết đã bị thổi tung trên sàn.
Hắn giơ tay đóng cửa sổ lại, cúi người quan sát bùn đất trên bệ cửa sổ, một phần bột trên đó lún vào khe hở, hiển nhiên là do ngoại lực tác động, chẳng hạn như vết chân.
"Đây là cái gì?" Tiểu Mỹ khó hiểu.
"Vu Ca có thói quen rắc bột trắng lên cửa sổ không?"
Giọng nói của hắn trầm thấp êm tai, Tiểu Mỹ thành thật trả lời: "Theo tôi biết thì anh ấy không có thói quen này."
Nghiêm Từ Vân gật đầu, quay người bắt đầu đánh giá bên trong phòng.
Ở dưới lầu hắn có linh cảm không ổn, quả nhiên bên trong phòng không ít nơi lộ ra vẻ kỳ quái.
Hành động rắc bột đó dường như đang bảo vệ người, hắn cau mày, "Gần đây có người gây phiền phức cho Vu Ca."
Vì vậy hôm nay gặp mặt cậu mới có dáng vẻ tâm sự nặng nề, mất tập trung.
Hiện tại không trả lời điện thoại, rất có thể đã gặp nguy hiểm.
Bên ngoài gió rất mạnh, không tới mấy phút đã có thể thổi bay đống bột phấn này, nhưng hiện tại còn sót lại một nửa - vài phút trước đã có người đã lẻn vào phòng từ tầng sáu.
Mà người này vẫn chưa rời đi.
Không kịp khó chịu, vẻ mặt Nghiêm Từ Vân trở nên u ám nhưng bình tĩnh đến đáng sợ, hắn cụp mắt tìm dấu vết bột phấn trên sàn.
Phòng khách nơi tiếp khách vốn đã thiếu ánh sáng, khi chuyển vào phòng ngủ lại càng tối hơn.
Nghiêm Từ Vân bước nhẹ chân cuối cùng dừng lại trước tủ quần áo, ngăn cách Tiểu Mỹ đang không nghi ngờ gì ở phía sau hắn, đột nhiên mở cánh cửa tủ quần áo ra.
Quần áo chồng chất bị xếp sang một bên, có một người đang ôm đầu gối ngồi xổm bên trong, vẫn chưa hoàn hồn chuyện mình bị bắt.
Tiểu Mỹ kinh ngạc thốt lên, người này chính là nạn nhân sống trên tầng cao nhất trước đây!
Nghiêm Từ Vân vươn tay không chút khách khí kéo Lạc Hành Chi ra, trầm giọng hỏi: "Vu Ca ở đâu?"
"..." Lạc Hành Chi không nói nên lời, lo lắng hạ thân xuống, "Tôi không biết."
"Cậu không biết." Cánh tay của Nghiêm Từ Vân rất mạnh, hắn ghìm Lạc Hành Chi vào tường khiến cậu ta không thể nhúc nhích, "Hỏi cậu một lần nữa, Vu Ca ở đâu?
Lạc Hành Chi thở hổn hển vì đau đớn, nhưng nụ cười của cậu ta lại quỷ quyệt không có ý tốt, "Anh ta là nhân tố không thể kiểm soát, làm sao tôi biết được hành trình của anh ta.
Có lẽ là đi giải quyết vụ án mạng nào rồi, hì hì."
Lúc này đã qua một tiếng rưỡi kể từ khi hắn lạc mất Vu Ca, sự an toàn của cậu vẫn là một dấu chấm hỏi, hắn không thể chịu đựng được sự chậm trễ một chút nào nữa.
Những lời này chạm đến dây thần kinh của Nghiêm Từ Vân, hắn siết chặt quai hàm Lạc Hành Chi, động mạch dưới cổ tay thình thịch nhảy lên.
"Nói cho tôi biết."
Người này xuất hiện trong vụ án mạng lần trước lẻn vào văn phòng, nếu không bị phát hiện có lẽ sẽ trốn trong tủ cho đến khi Vu Ca quay lại, đây không phải là người có mục đích đơn giản.
Đôi mắt u ám nhìn chằm chằm vào Lạc Hành Chi, giống như vực sâu tăm tối, cắn chặt lấy người bên ngoài.
Bên môi không có chút cảm xúc nào.
Trong lúc nhất thời, Tiểu Mỹ không thể biết rõ mây đen cuồn cuộn bên ngoài cửa sổ và người đàn ông có vẻ ngoài xuất chúng này ai đáng sợ hơn.
Dưới sự giam cầm hô hấp của Lạc