Thông tin truyện Thâm Viện Nguyệt

Thâm Viện Nguyệt

Tác giả:

Thể loại:

Ngôn Tình, Ngược, Cổ Đại

Lượt xem:

157

Trạng thái:

Hoàn thành

Nguồn Truyện:

Internet
Website không giữ bản quyền truyện này.Liên hệ gỡ [email protected]
Đánh giá: 9/10 từ 19877 lượt

Review Truyện Thâm Viện Nguyệt

 

Tác giả: Hồ Điệp Seba
Thể loại: Cổ đại, hài, sủng, HE.
Tình trạng: Hoàn edit
Review bởi: Gạo

Phùng Tiến - Phùng Tam Lang, một kẻ lớn lên mang nỗi đau cùng niềm hận vì bị gia đình bỏ rơi, và Chỉ Hạnh - nữ truyền nhân Phó Thị, một cô gái bị cha đẻ ghẻ lạnh, được ban thánh chỉ tứ hôn. Vốn tưởng là một cuộc hôn nhân bị bắt bớ cho có lệ, lại se duyên hai kẻ mang trong mình tài hoa cùng tổn thương, đem họ đến gần nhau hơn, từ từ chữa lành đối phương, sống đến bạc đầu.

Trước giờ mình có ấn tượng khá tốt với Seba sau cuốn Thái Cô Nhi, bởi cách tác giả chọn và xây dựng hình tượng nhân vật khá độc đáo, chủ yếu là đi ngược với lẽ thường và gánh chịu tất thảy nỗi đau trên đời. Phùng Tam Lang và Chỉ Hạnh trong Thâm Viện Nguyệt cũng không phải là ngoại lệ. Vốn là một kẻ bị vu oan đốt từ đường, hại chết nha hoàn thân cận, gánh chịu mọi ghẻ lạnh cùng hãm hại, trưởng thành như một cô thần, âm u như một kẻ sắp chết, Phùng Tam Lang ấy vậy mà lại thi đỗ thám hoa, trở thành huyện lang hầu cận bên cạnh cửu ngũ chí tôn của Đại Yến, được y thương tiếc mà cũng quý trọng. Dân gian đồn rằng vua là kẻ nam nữ đều chén được (sự thật đúng là như vậy), bị Phùng Tam Lang bỏ bùa, mê luyến sắc đẹp cùng tài hoa của chàng, giữ bên mình sủng hạnh. Nào ngờ chuyện phong lưu một thời của đế vương được truyền tụng và chê cười, khi sự thật bị vạch trần, lại chỉ là cái thói quen sờ mặt Phùng Tam Lang của hoàng đế mà thôi (và Phùng Tam Lang cũng không kém cạnh, dám lấy khăn lau chỗ bị sờ trên má trước mặt hoàng đế.)

Chỉ Hạnh thì sao? Chỉ Hạnh là truyền nhân của Phó Thị. Người con gái họ Phó năm xưa đã từng trợ giúp Uy đế nhất thống thiên hạ, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, ngang hiểu võ thuật dọc biết y dược. Phó Thị sau khi dùng mọi khả năng xuyên không của mình nâng đỡ Uy đế lên làm vua liền bị y thất hứa, lập kẻ khác làm hậu, giáng nàng xuống phi. Quá giận dữ, Phó Thị trong lúc bụng mang dạ chửa đã bỏ đi, đến quốc gia khác làm mưa làm gió, đem con gái mình nuôi dưỡng như công chúa đích thực. Tuyệt học của Phó Thị chỉ truyền nữ không truyền nam, nữ nhân mang dòng máu của Phó Thị thà lấy chó lợn cũng không dính vào họ Mộ Dung. Qua nhiều đời truyền lại, những người con gái này sở học siêu việt, tài hoa không kể xiết, ấy vậy mà lại hồng nhan bạc mệnh. Chỉ Hạnh tự nhận mình chẳng học nổi lấy một phần mười tài hoa của nữ nhân Phó Thị, nàng luôn tự ti về khả năng của mình, nhưng đến khi có kẻ bị nàng đạp đến dính vào vách đá như thằn lằn, Phùng Tam Lang mới hiểu được nàng quả thực khiêm tốn quá rồi.

Nữ chính bị buff hơi quá đà, thành ra thông thiên vạn năng chẳng gì địch nổi. Nhưng trái tim và tình cảm của nàng lại được tô vẽ rất đẹp - một lòng đoan chính hướng về chồng con, cũng không quên nguồn cội Phó Thị của mình. Nam chính buff ít hơn nhưng cũng không phải là kẻ ngu, có tài ăn nói và lý luận sắc bén, võ công thượng thừa (kém vợ xíu xiu), tâm chuyên nhất với người mình thương, lại vô cảm đến thiết huyết trước kẻ khác. Nói theo ngôn ngữ hiện đại thì nam chính hơi có vấn đề về tâm lý, khuynh hướng bạo lực, thích giết chóc máu tanh, nhưng nhờ có tình yêu của Chỉ Hạnh mà ghìm lại được thú tính của bản thân mình.

Cốt truyện không xuề xoà đơn giản mà cũng được chăm chút, quy mô lớn, nhưng mưu kế còn hơi non. Văn phong của tác giả còn vội vàng, đôi khi kể qua loa xong chuyện, không đi sâu vào nhiều nhân vật, thành ra tuyến phụ có hơi thừa thãi, cách xử lý vấn đề đơn giản, chẳng hạn như khi Chỉ Hạnh cho đám lưu manh của hoàng đế một trận hay lúc nàng khiến nô bộc hầu hạ quyết tâm bán mạng cho mình - cái này thì hơi tuyệt đối hoá rồi nên đọc không được thoải mái cho lắm. Nhưng bù lại, truyện khắc sâu tình thương yêu và giới hạn của lòng người. Nhiều phân đoạn về tình cảm đế vương cũng khiến người đọc phải chậc lưỡi, và đương nhiên là kết thúc có hậu cho hầu hết các nhân vật tốt, âu cũng là nhân - quả đúng lúc đúng chỗ.

Mình khá thích nhân vật hoàng đế - từ một gã Thuận vương bị đá ra khỏi cung, tới Nam Đô quậy phá nhiều năm, khi anh em đấu đá không chết thì cũng tàn phế mới được tiên hoàng nhớ tới đón về, làm thái tử 3 ngày thì đế hoăng, ngồi ôm linh cữu khóc lóc không chịu đăng cơ, đến một gã vua một mặt thì lưu manh cãi nhau với thần tử không được thì dỗi, quẳng mũ miện đấy ứ thèm làm nữa, nhưng mặt khác lại ngấm ngầm xây dựng thế lực nhằm lật đổ ngoại thích vốn chuyên quyền thối nát. Một vị vua phong lưu tưởng như bạc tình, nhưng lại trọng tình với giang sơn, với mảnh đất Nam Đô trù phú, với ái thần Phùng Tam Lang, với cậu trai Tử Hệ xinh đẹp, với trưởng tử Mộ Dung Diệp, và với cháu trai Mộ Dung Vọng. Chỉ tiếc một điều là tác giả không khéo léo cho lắm trong việc khắc hoạ hình tượng lưu manh của hoàng đế, đôi khi mọi việc giải quyết khá êm đẹp vì Seba chốt một cậu “do hoàng đế lưu manh quá mà” rồi thôi nên không đem lại sự thoả mãn. Tuy nhiên, nếu không quá kén sẽ thấy bộ này còn khá nhiều điểm hay ho khác nữa mà không tiện spoil.

Truyện hài sủng là chủ yếu thôi nên dù có chuyện gì xảy ra thì những người yêu nhau lại về bên nhau cả hihi


Bình luận truyện