Hai người bước chân ra khỏi cửa hiệu sách.
Nắng cuối chiều bớt gay gắt hơn, xen vào đó một chút se lạnh của mùa thu.
Gia Thành bất giác đưa tay lên nhìn đồng hồ, đồng hồ đã điểm xế chiều.
Cậu nhìn sang Hạ An, thấy cô đi cạnh mình không nói một lời nào, cậu thấy khó chịu vậy.
Chưa bao giờ cậu thấy cô lạnh nhạt với cậu thế, cậu bức bối trong lòng lắm.
Nhưng bức bối thế nào cũng không thể nói ra, lại khiến cho bụng cậu sôi lên, cậu đói rồi.
- Giờ cũng sắp tối rồi, hay là chúng ta đi ăn đi.
Mình biết một quán cơm rất ngon cũng có bánh bao cậu thích ăn nữa.
Được không?
- Cậu đói rồi sao? Được, chúng ta mau đi ăn thôi.
- Sao cậu biết mình đói?
- Là thói quen của cậu thôi.
Ý mình là thường thì giờ này mình cũng đang chuẩn bị ăn cơm ở canteen rồi.
Mình nghĩ cậu cũng vậy.
Hạ An ngượng ngùng đáp trả.
Cô quá hiểu cậu đi thôi, ngay cả những thói quen hằng ngày của cậu cô đều nhớ.
Chỉ là cô không bao giờ nói ra mà thôi.
Gia Thành có chút hụt hẫng trong lòng.
Bởi cậu chỉ thuận miệng hỏi câu hỏi những tưởng đơn giản như vậy lại khiến cô lúng túng trả lời.
Cậu cũng chẳng định làm khó cô gì cả, chỉ là nghe thấy câu trả lời của cô tự nhiên cậu thấy hụt hẫng trong lòng.
Quán ăn này là quán quen thuộc của Gia Thành.
Cũng vì khẩu vị của cậu rất khó chiều nên cậu mãi mới tìm được quán ăn ưng ý.
Và cậu chắc chắn Hạ An cũng sẽ thích nơi này.
Hai người gọi bát bún thập cẩm đặc biệt của quán.
Đúng là đặc biệt thật, bát bún của quán còn có thêm cả nửa quả trứng.
Trước giờ, họ chưa từng thấy bát bún nào có trứng cả.
Thật lạ lùng!
Gia Thành vốn ghét trứng nên khi thấy trong bát bún có nửa quả trứng, cậu vội đẩy sang cho Hạ An.
Đây cũng là phản ứng tự nhiên khi trong bát của cậu có trứng mà thôi nhưng lâu dần thành thói quen, tạo cho cậu nhận thức rằng Hạ An rất thích ăn trứng.
- Cậu thích ăn trứng mà, ăn nhiều trứng rất tốt cho sức khoẻ.
Cậu vừa nói vừa ghắp nửa quả trứng trong bát mình sang cho cô.
Thực chất, Hạ An vốn dĩ không thích ăn trứng, chẳng qua là cô thấy cậu lãng phí thức ăn