Về đến nhà là y rằng hai mẹ con Gia Thành lại có chuyện để nói.
Mẹ Gia Thành vốn rất coi trọng hai mẹ con Hạ An, lại thương cô giống như con đẻ của mình còn hơn cả Gia Thành.
Nên lần này lại là Gia Thành nghe lời mắng nhiếc từ mẹ.
Vừa bước chân vào cửa nhà, bà đã quay phắt người lại hỏi rõ Gia Thành:
- Có phải hai đứa xảy ra chuyện gì rồi đúng không?
- Không có chuyện gì đâu, mẹ đừng bận tâm.
- Sao mẹ không bận tâm cho được chứ.
Nói rồi bà quay mặt đi mà thở dài thành tiếng, chán nản nói:
- Con mà không giải quyết chuyện này thì mẹ sẽ ra tay đấy.
Dịp Tết lần này là cơ hội cho con đó.
Con liệu mà giải quyết đi, đừng làm con bé tổn thương thêm nữa.
Nói xong bà đi thẳng vào trong phòng.
Bà thừa biết con trai bà đã làm tổn thương đến Hạ An, bà đâu thể để như vậy được cơ chứ.
Đấy, đến cả chuyện Hạ An yêu đơn phương con trai bà mà bà còn biết được, huống chi là mối quan hệ đang xích mích của hai đứa.
Tình cảm mà Hạ An trao cho Gia Thành nó rõ ràng như vậy, cả người ngoài còn nhận ra mà cậu lại không hề hay biết.
Chẳng có người nào ngu đến nỗi tự một mình ôm trọn tổn thương, ấm ức về mình cả.
Chỉ khi người đó là người quan trọng trong lòng họ thì họ mới làm như vậy.
Một chuyện nhỏ nhoi như vậy mà ngay cả cậu cũng không hiểu ra.
Cậu tự cảm thấy mình ngu ngốc biết bao.
Nằm trong phòng cậu suy nghĩ, phải chăng Hạ An đã phải chịu những tổn thương nhiều đến cỡ nào.
Người mình yêu lại luôn làm mình tổn thương, cảm giác ấy nó đau đến mức nào cơ chứ.
Giờ thì cậu hiểu rồi, cũng rõ nhất tình cảm của mình rồi.
Cậu cảm thấy mình giờ đây dường như không thể sống thiếu cô ấy, thấy cô ấy lạnh lùng xa cách, tim cậu thấy đau lắm.
Cậu giờ đã hiểu mình yêu cô rồi, yêu đến mức cô như là không khí của cậu rồi.
Bao nhiêu năm qua, cô vẫn luôn là không khí của cậu, thứ mà