Từ lúc Hạ An quay mặt đi cũng là lúc cô không kìm chế nổi cảm xúc của chính mình.
Hai dòng nước mắt cứ từ từ lăn dài trên khuôn mặt trái xoan của cô.
Cô không dám khóc thành tiếng mà chỉ âm thầm khóc cho đoạn tình cảm của mình.
Nhìn thấy mà đáng thương.
Khi cô đi khuất khỏi tầm mắt của họ là lúc cảm xúc của cô như phun trào ra.
Cô khóc nức nở từng cơn, cố kìm chế tiếng khóc của mình nhưng cũng không được.
Ngân Hương từ cầu thang đi lên nghe thấy tiếng khóc của Hạ An, nhìn thấy khuôn mặt cô đã đẫm nước mắt, hai bên tóc mai cũng đã ướt vì nước mắt.
Trông cô thật đáng thương.
Không cần hỏi nhiều, Ngân Hương cũng biết là tình cảm của Hạ An không được đáp lại.
Cô vội lao tới ôm Hạ An vào lòng.
- Khóc đi, hãy khóc hết đi.
Có gì uất ức trong lòng hãy nói ra hết đi.
Rồi ngày mai sẽ ổn.
Ngân Hương vừa nói vừa vỗ nhẹ vào lưng Hạ An như một lời an ủi cô.
Được Ngân Hương an ủi, Hạ An ngày càng khóc to hơn.
Nhưng tiếng khóc của cô cũng bị bó buộc ở cái hành lang này chật hẹp này cũng như tình cảm của cô dành cho Gia Thành.
Thứ tình cảm ấy cũng chỉ có mình cô biết, mình cô chịu đựng.
Ngân Hương dìu Hạ An đứng dậy, cô tập tễnh từng bước chân năng nề về phía cuối hành lang.
Dừng lại ở thùng rác cuối hành lang, cô nhìn chằm chằm vào lá thư.
Đúng, đó là lá thư tình cô viết cho cậu.
Nhưng cậu lại đem nó bỏ vào thùng rác.
Bấy giờ, cô mới hiểu ra, thì ra tình cảm mà cô dành cho cậu lại bị cậu đem vứt bỏ ở thùng rác.
Tim cô quặn thắt lại, phát ra tiếng kêu rên rỉ như trái tim đang nhỏ máu.
Cô đau lắm, chưa bao giờ cô đau đến như vậy.
Cô ôm chặt lấy lá thư đặt trước ngực mình, tiếng khóc nức nở từng cơn.
Cô không xứng đáng để cậu đón nhận tình cảm của cô sao.
Hay cô không bằng cô ấy, người con gái khiến cậu rung động.
Hạ An ngồi thẫn thờ một mình trong phòng.
Từ lúc cô được Ngân Hương đưa về nhà, cô chưa từng mở miệng nói một lời nào.
Điều này làm cho mẹ cô rất lo lắng.
Nhưng bà cũng không biết phải làm như thế nào.
Đứa con gái cứng đầu này của bà chưa bao giờ nói hết suy nghĩ trong lòng mình cho bà nghe.
Cũng bởi vì nó muốn bà không phải lo lắng nên lúc nào cũng âm thầm chịu đựng.
Cả một buổi tối, Hạ An không đụng đến một hạt cơm cũng không cho mẹ vào phòng.
Cô không muốn để mẹ nhìn thấy vẻ mặt yếu đuối của mình càng không muốn mẹ lo lắng hơn.
Cô cứ thế âm thầm chịu đựng nỗi đau trong lòng như một con ngốc.
Không trách móc, không than vãn bất cứ một ai.
Cô chỉ trách bản thân mình không bằng người ta, là người