Nhà họ Giang tuy không phải siêu giàu nhưng đủ cho Giang Nguyệt cuộc sống ấm no, sung túc. Giang Nguyệt trước kia sống một cuộc đời "vô tâm", bản thân chỉ quan tâm thứ không chinh phục được và chưa bao giờ, Giang Nguyệt trân quý thứ đã có sẵn bên mình.
Năm 200X, Giang Nguyệt khi ấy chỉ là một sinh viên đại học nhỏ bé, Hạ Lãng - người anh thân thiết như "thanh mai trúc mã" lúc này đã là một giám đốc trong công ty của gia đình.
Lúc ấy, Giang Nguyệt chỉ chăm lo cho việc học, chưa để ý đến việc yêu đương. Từ lúc lên thành phố đi học, mọi việc đều có Hạ Lãng lo lắng , giúp đỡ: từ tìm kiếm nhà trọ giúp cô, công việc làm thêm nhẹ nhàng. Mỗi lúc cô đơn, buồn tủi, Hạ Lãng luôn là người đầu tiên đến bên Giang Nguyệt. Nhưng Giang Nguyệt chỉ luôn nghĩ rằng đó chỉ là tình cảm "anh em thân thiết".
Năm 200x+4, Giang Nguyệt tốt nghiệp đại học kinh tế , giờ đây cô lại đang loay hoay trong vòng xoáy tìm kiếm việc làm, Hạ Lãng lúc này đã sở hữu công ty của riêng mình, anh không hề đòi hỏi sự báo đáp mà lặng lẽ giúp đỡ. Sự quan tâm thầm lặng của anh dành cho bản thân, Giang Nguyệt chưa bao giờ để trong mắt, so với bao lớp lớp sinh viên mới ra trường phải xoay mình trong vòng xoáy, Giang Nguyệt chỉ cần thảnh thơi đảm nhận một vị trí thư ký nhỏ bé bên cạnh Hạ Lãng.
Năm 200x+5, Giang Nguyệt gặp được người mà bản thân cho rằng, người đó là "chân mệnh thiên tử" - Vĩ Tuấn. Lần đầu tiên Nguyệt gặp anh ta chính là lúc cô đi thư giãn ở một phòng trà. Khi ấy tâm trạng Giang Nguyệt có chút không tốt khi bị đồng nghiệp áp bức, áp lực khi mới vào bị chèn ép, Giang Nguyệt chỉ suy nghĩ đi uống chút cocktail, xã chút tâm tình.
Trong lúc cô đang thưởng thức hương vị của cocktail, một tiếng "lọc cọc" lọt vào tai, ánh mắt bất chợt hướng về khán đài, một chàng trai nước da trắng, hơi gầy, anh ta đang xách cây guitar hơi chút bạc màu. Phong thái lãng tử ấy đã khiến cho tâm hồn một người con gái chưa từng trải qua giai đoạn yêu thương cảm thấy một chút rung động.
Âm thanh của người con trai từ từ rơi vào micro,
"Bài này tôi dành cho người tôi yêu nhất, nhưng tôi chưa bao giờ có cơ hội ở bên cô ấy"
Ngay lập tức, đôi bàn tay anh ta bắt đầu đàn, âm thanh trầm mà trong trẻo dần dần khiến cho Giang Nguyệt rơi vào say đắm.
"Nghe nói anh ta có người thương, thì sao chứ, chẳng phải đã bảo không với tới được hay sao"
Giang Nguyệt tự nhủ. Tiếng đàn của Vĩ Tuấn trở thành một cái gì đó nảy mầm trong trái tim nhỏ bé của Giang Nguyệt.
Năm 200x+7, đêm định mệnh ngày hôm đó khiến Giang Nguyệt không thể nào quên đi Vĩ Tuấn, giọng ca trầm lắng, tiếng đàn du dương của Vĩ Tuấn thấm vào trái tim của Giang Nguyệt mà không thể dứt ra được. Cái gọi là "Tình yêu đích thực" mà bản thân Giang Nguyệt theo đuổi đã tìm được, phải không?"
Hai năm này Giang Nguyệt cùng với chấp niệm mà quấn quít, theo đuổi Vĩ Tuấn. Với phong thái của một đại tiểu thư, Giang Nguyệt chưa bao giờ suy nghĩ đến hai chữ "thất bại". Nhưng cô chưa bao giờ thất bại thảm hại đến thế, truy đuổi một người con trai, dù bạn có hứa giúp đỡ anh ta như thế nào, chủ động như thế nào. Vĩ Tuấn luôn chỉ là một câu nói:
"Tình cảm của tôi chỉ dành cho cô ấy, đời này không thay đổi."
Hai năm rồi, cô nghe đến phát ngán, trái tim tình yêu của Giang Nguyệt đã xuất hiện nứt vỡ nhưng chưa bao giờ là ngừng đập.
Trên đời này có một loại người như Giang Nguyệt, thứ bản thân không chinh phục được lại càng quý trọng, muốn đạt được. Thứ trong tầm tay lại xem thường, bỏ qua.
Năm 200x+9, Hạ Lãng biết bản thân mình đã thương yêu cô bé nhỏ này biết bao lâu rồi, nếu không, sẽ chẳng có "anh trai hàng xóm" nào giúp đỡ "em gái hàng xóm" của mình nhiệt tình đến thế. Anh không quan tâm đến cảm nghĩ của cô, anh chỉ muốn dùng một trái tim chân thành ở bên cô, cô bé đó thích anh cũng được, "Nếu không thích thì mình sẽ chúc phúc cho cô ấy"Hạ Lãng luôn thầm tự nhủ như vậy. Nhưng anh