Lạc Chỉ cũng không phải quá muốn trở về trường cũ.
Cô vẫn cảm thấy trường học là một nơi rất tàn nhẫn, từng tòa nhà đứng lặng giữa dòng chảy thời gian, giữ tuổi trẻ kẹt cứng giữa khoảng không chật hẹp và sự phấn đấu nhọc nhằn, vậy mà vẫn được thể hiện bằng những lời tốt đẹp... Rõ ràng là những người trẻ tuổi học ở đây đang sống ở những tháng năm đẹp nhất cuộc đời, vậy mà phải nghe theo lời người lớn, đem hết thảy niềm vui và hy vọng đặt vào sự trưởng thành và những khao khát trong tương lai. Cảm giác áp lực đè nén này đã đi qua bao nhiêu thế hệ, đối với cô, nó chẳng đem đến chút gì ấm áp.
Trường trung học Chấn Hoa vẫn mở cổng, dù đang là thứ Bảy nhưng học sinh khối Mười hai vẫn đi học.
Giáo viên chủ nhiệm của cô vẫn dạy ôn thi cho học sinh lớp Mười hai, cô chỉ cần ký tên đảm bảo là lập tức được cho vào.
Đang là tiết đầu buổi chiều. Đồng phục của khóa học sinh này đã khác so với thời cô còn học, nhưng nhìn từ bên ngoài, lớp học vẫn như mọi năm. Trên bàn chất đầy sách ôn tập, bài thi, bình nước, đồ ăn vặt, cặp sách thì rơi xuống đất hoặc đặt trên ghế. Do mùa đông lạnh, không mở cửa suốt một thời gian dài nên trong phòng hơi có mùi mốc, nhưng đám học trò đang cố gắng vì kỳ thi đại học kia lại không hề cảm thấy khác lạ.
Trường học phân chia khu vực rất rõ, ngăn cách cụ thể các khóa lớp, khu hành chính và phòng thí nghiệm. Lạc Chỉ thong thả đi qua từng nơi trước kia đã đã đặt chân đến. Có vẻ có gì đó khác biệt, nhưng cũng dường như chẳng hề có chút đổi thay. Cứ đi mãi, đi mãi, đi đến khi những ký ức phủ ngập tâm trí.
Hành lang ở tòa nhà số Một vẫn đầy ánh sáng. Cô nhớ, người từng đi trước cô luôn ngẩng cao đầu, thích dùng tay trái khoác cặp sách lên vai, tay phải để trong túi áo, lúc bước đi, những sợi tóc phía sau gáy người ấy hơi lay động.
Lớp học đã đổi bảng hiệu mới, nhưng thậm chí đến hoa văn trên đá lát sàn cô trông vẫn rất quen thuộc. Vậy mà anh không hề nhớ hai người đã từng đứng nói chuyện với nhau ở nơi này. Cả lớp đang ồn ào nhốn nháo, chỉ có một mình cô thấy anh đứng ở cửa nói, “Ừ, phiền cậu. Mình tìm Diệp Triển Nhan.”
Nhà vệ sinh nữ ở tầng Sáu cũng thay cánh cửa mới, màu sắc không hề hợp với màu tường hành lang. Năm đó cô lấy hết dũng khí định đi thổ lộ, cuối cùng lại rẽ vào đây.
Và cả khung cửa sổ đối diện lan can của sảnh lớn nữa.
Lần đầu tiên công bố thành tích thi thử của khối lớp Mười hai là ngày 24 tháng Ba, cũng là kỷ niệm tròn một năm của anh và Diệp Triển Nhan. Thịnh Hoài Nam vẫn thi được hạng nhất toàn khối, nhưng không quan trọng, vì sau kỳ thi giao lưu học sinh giỏi anh đã được tuyển thẳng vào khoa Sinh học trường đại học P rồi, còn Diệp Triển Nhan thì chưa bao giờ phiền lòng vì chuyện thành tích. Lạc Chỉ thi đứng đầu ban Khoa học xã hội, kém Thịnh Hoài Nam 78 điểm.
Tuy hai khối ngành Tự nhiên và Xã hội không giống nhau, nhưng lần nào cô cũng tự ngấm ngầm ganh đua với anh. Và lần này, cô thua hoàn toàn.Cô ôm tập bài thi đi qua hành lang, đúng lúc ngang qua khung cửa sổ. Thịnh Hoài Nam ngồi cùng Diệp Triển Nhan, dùng ánh mắt bình thản pha lẫn thương hại nhìn những học sinh đang kêu gào vì điểm thi kém. Hai người trông rất thảnh thơi.
Cô chợt thấy tim mình nhói đau. Cảm giác đau đớn này đến giờ vẫn rõ ràng, nhưng đã bị thời gian phủ lên một lớp màng mỏng, tạo ra cảm giác ngăn cách quái lạ. Cô cười tự giễu, nhìn xuyên qua khung cửa trông ra cột cờ trong sân thể thao.
Lạc Chỉ vẫn nhớ như in khung cảnh của buổi lễ tốt nghiệp. Cô đứng hạng nhất ban Khoa học xã hội, một bạn nam khác đứng nhất ban Khoa học tự nhiên. Lúc hai người cùng kéo cờ, cô lén nhìn Thịnh Hoài Nam đứng ở đầu hàng đang nói chuyện với bạn học, anh chẳng hề để ý đến phía này, cũng không quan tâm đến các thầy cô đang tỏ vẻ tiếc nuối vì thành tích thất thường của cậu học trò vốn rất xuất sắc. Và anh mãi mãi không biết được, cô gái trên bục cao kia thực ra rất muốn được cùng anh kéo cờ.
Rất muốn, rất muốn.
Người kéo cờ không có nhiều sức, đã hát xong quốc ca mà cờ còn cách đỉnh cột một khoảng. Hai người đều sốt ruột nên kéo thật mạnh, cờ bật lên như cú nhảy của một chú thỏ, khiến mọi người ở dưới sân đều cười lớn. Lạc Chỉ đỏ mặt nhìn về phía Thịnh Hoài Nam. Anh cũng đang cười, nhưng là chỉ vào cột cờ rồi quay sang nói với Diệp Triển Nhan, “Em trông kìa.”
“Em trông kìa.”
Thịnh Hoài Nam có mối liên hệ quá sâu sắc với ký ức của Lạc Chỉ, đi đến đâu là kỷ niệm ùa về đến đó. Nếu thực sự phải xóa sạch tất cả những gì có liên quan đến anh, vậy đoạn đường mà cô đang đi sẽ trở thành một cuốn phim đen trắng không lời.
Lạc Chỉ bỗng cảm thấy tiếc nuối, sao khi ấy lại không kể chuyện của mình cho người khác chứ?
Đến giờ cô mới hiểu được sự thông minh của chị gái kể chuyện hồi nhỏ.
Cô nhất định cũng có thể kể chuyện của mình thật hay. Trong đời sống thực, thời gian kiểm soát và ràng buộc cô. Trong câu chuyện, cô
làm chủ, khống chế được thời gian và không gian, đồng thời có thể gom lại tất cả những chi tiết vụn vặt, trau chuốt sắp xếp, sau đó kể làm sao để khiến người nghe mê mẩn, thậm chí rơi nước mắt.
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ mà thôi. Chuyện không dễ kể như cô tưởng tượng, vì nếu cứ nói mãi thì sẽ cảm nhận càng lúc càng rõ sự yếu đuối và bất lực của mình trước kia, tim sẽ rất khó chịu.
Câu chuyện của cô chỉ đơn giản là yêu thầm – thứ tình cảm dễ gìn giữ nhất, cũng dễ hủy diệt nhất thế gian.
Yêu thầm và yêu đơn phương không giống nhau. Trên đường, cô gái kéo áo chàng trai, lớn tiếng kêu, “Em có chỗ nào không tốt chứ? Sao anh không thể yêu em?”, như vậy là yêu đơn phương, nhưng không thể coi là yêu thầm. Cô nghĩ, mình đúng là chẳng có gì để hổ thẹn với hai chữ “yêu thầm” này.
Ít nhất là đã từng như thế. Ít nhất cô đã từng có quyết tâm mãi mãi vùi chôn bí mật này.
Dường như chỉ cần nhắm mắt là có thể quay về buổi trưa ngày 4 tháng Mười một năm đó. Khi ấy cô ôm tập bài thi môn Tiếng Anh của cả lớp đi qua hành lang không một bóng người. Lớp cô là lớp chọn, là nơi tụ hội của những học sinh thi đầu vào được điểm cao, thế nên ai cũng rất để ý đến kỳ thi đầu tiên từ khi vào cấp Ba này. Lần đó, điểm Tiếng Anh có cuối cùng, chậm hơn điểm Văn nửa ngày.
Sau khi công bố điểm từng môn, mọi người sẽ tự tính tổng cho mình, cho nên trước lúc có điểm Tiếng Anh, các bạn học đại khái đã tính đại khái được bảng xếp hạng. Cô lật qua xấp bài thi, phát hiện điểm Tiếng Anh có lẽ sẽ gây ảnh hưởng lớn đến thứ tự. Nghĩ đến bạn học đang đợi điểm trong lớp, trong lòng cô chợt có cảm giác ngạo nghễ vì được biết trước tất cả.
Đúng là rất biến thái.
Ánh nắng chiếu xuyên qua dãy cửa sổ bên trái, dịu nhẹ và rạng rỡ nhưng không hề ấm áp, Nắng rơi trên mặt đất, bị song cửa sổ cắt thành từng mảnh vàng ươm. Cô nhắm mắt, đi qua những tia sáng đan xen, lặng lẽ cảm nhận màu xám nâu và màu cam luân phiên nhau biến đổi ngoài mí mắt. Chợt nhớ hồi nhỏ thường viết trong các bài văn “Trường em có sảnh lớn rất rộng rãi và sáng sủa.” Cụm từ “rộng rãi sáng sủa” này thực sự rất đẹp, cứ lẩm nhẩm một chút cũng có thể khiến tâm tình tốt hơn.
Đúng lúc này, cửa khoa Văn phía trước bật mở, chủ nhiệm bước ra trông thấy cô, liền giơ xấp giấy trong tay lên nói, “Trùng hợp quá, cô đang định đi tìm học sinh giúp. Lạc Chỉ, em tới đây cô nhờ chút.”
Đôi khi cô nghĩ, nếu lúc đó cứ đi nhanh như bình thường mà không lề mề vì suy nghĩ và nhìn ngắm xung quanh thì chắc sẽ không gặp cô chủ nhiệm. Tuy nhiên cô cũng không định gọi sự tình cờ này là “số phận đã định“.
Ở cùng một ngôi trường thì sẽ phải có lúc gặp nhau. Huống hồ cô cố gắng thi vào ngôi trường tốt nhất toàn tỉnh này cũng một phần là vì có anh ở đây.
Trong phòng làm việc, một cô giáo đang ba hoa rằng học sinh nam của mình được 140 điểm Văn. Chủ nhiệm bảo Lạc Chỉ photo danh sách xếp hạng điểm của cả lớp thành sáu mươi bản, chuẩn bị cho buổi họp phụ huynh ba ngày sau. Cô cầm lấy, đang định đi thì bị cô giáo giữ lại, “Em in cả bảng thành tích toàn khối nữa nhé.”
Cô nhận lấy rồi xem thử. Đó là một cái bảng lớn bao gồm số lớp và các khoảng điểm. Ở hàng đầu tiên viết “880 điểm trở lên“. Kỳ thi lần một có tổng điểm tối đa là 950, ba môn Văn, Toán, Ngoại ngữ mỗi môn 150 điểm, các môn Hóa học, Vật lý, Lịch sử, Địa lý, Chính trị, mỗi môn 100 điểm. Điểm của Lạc Chỉ là 884, có thể lên hàng đầu. Cô rất vui, nhưng không hề biểu hiện ra ngoài. Cô vẫn luôn rất giỏi giả vờ.
Chỉ có ba lớp xuất hiện tại hàng đầu tiên này. Chỗ in tên lớp số Hai của cô đánh số 4, chỗ của lớp số Một đánh số 3, chỗ của lớp số Ba đánh số 1. Hàng tiếp theo là điểm từ 840 đến 879, chỗ này mới có số hiệu của các lớp khác.
Cô vừa quay người đi ra ngoài, vừa nói với cô giáo, “Thành tích của lớp mình rất tốt ạ.”
Cô chủ nhiệm khép hờ đôi mắt mỉm cười, cố đè nén niềm vui trước mặt đồng nghiệp đang làm việc trong văn phòng. Sau đó đột nhiên cô ấy mở mắt, lớn giọng gọi, “Em chờ chút đã.” Sau đó lấy ra một chiếc bút, nói với Lạc Chỉ, “Em viết thêm mấy chữ vào bảng rồi hãy đi photo.”
Lạc Chỉ hỏi, “Viết gì ạ?”
Cô chủ nhiệm chỉ vào vị trí đầu tiên trong danh sách xếp hạng điểm của lớp số Ba, nói, “Viết vào chỗ này, Thịnh Hoài Nam, 921,5 điểm.”
-Hết