Anh hỏi cô tên là gì.
Lạc Chỉ sững người nhìn Thịnh Hoài Nam, đôi mắt bỗng chốc cay xè.
Hai tuần sau, khi công bố kết quả thi giữa kỳ, cô nắn nót viết ba chữ “Thịnh Hoài Nam” lên phiếu điểm, ba chữ như xa rất xa dưới ánh mặt trởi. Cô đã quên hẳn chuyện nho nhỏ xảy ra trên sân thượng tối om kia, lựa chọn đắm mình vào một cuộc truy đuổi cô độc, vô vọng dài đằng đẵng.
Nếu cô kể cho anh nghe câu chuyện về hoàng đế bệ hạ, anh sẽ phản ứng ra sao?
Cho dù không kể thì nếu cô cho anh biết tên cô, anh sẽ thế nào?
Những nuối tiếc không thể làm lại đó giống hệt một mũi băng sắc bén đâm mạnh vào tim Lạc Chỉ, khiến cô đau tới mức nghẹt thở.
Cô nhắm mắt lại, cố gắng dẹp yên những cơn sóng lòng, một hồi lâu mới cất tiếng hỏi, “Giờ cậu hãy nói cho mình biết đi, sao cậu lại đối xử với mình hư thế?” Lý do là gì?”
Thịnh Hoài Nam trông có phần lơ đễnh, “Mình đổi ý rồi. Xin lỗi, mình... bây giờ chưa thể nói được.”
“Cậu nhắc lại xem?!”
Lần đầu tiên Lạc Chỉ mất kiểm soát như thế. Giọng cô lạc đi, không khống chế nổi ngọn lửa giận bùng cháy trong lòng.
“Giờ mình chưa thể nói với cậu được.” Đây cũng là lần đầu tiên Thịnh Hoài Nam lộ vẻ hoảng hốt trước mặt cô, anh chỉ biết lắc đầu, ánh mắt nhìn cô ngập đầy lo sợ, giống như một đứa trẻ đã làm sai nhưng nhất quyết không chịu thừa nhận.
“Chết tiệt! Cậu ức hiếp người quá đáng.”
Cô cắn răng, người run mạnh, cố nuốt xuống những câu chửi bậy đang chực thoát ra khỏi miệng, hít sâu một hơi rồi nhanh chóng rảo bước vỏng qua người anh chạy vào ký túc xá.
Chỉ cần ở thêm một giây nữa thôi, cô sẽ khóc oà lên mất.
Bước vào ký túc xa, Lạc Chỉ mới nhớ ra hành lý vẫn còn ở trong tay anh. Cô thở dài thườn thượt, mẹ đúng là có tài tiên tri, khi ở nhà ga bà từng bảo rằng những thứ như hành lý là không nên vứt lung tung.
Cô vẫn đứng ngẩn người. Đúng lúc ấy bạn học ở phòng ký túc đối diện gõ cửa mượn vở bài tập. Có lẽ là do đêm Giáng sinh quá cô đơn tẻ nhạt nên cô ấy nán lại tán gấu với Lạc Chỉ.
Lạc Chỉ tiếp chuyện một cách khô khan, đồng thời bắt đầu sắp xếp lại tư duy hỗn loạn của mình.
Những câu nói của dì Phó vẫn hư quanh quẩn bên tai, tuy gây chấn động nhưng không chân thực. Giọng khàn khàn của chàng trai trong suốt cuộc trò chuyện lại gần ngay trước mắt, khiến cô không dám nghĩ ngợi thêm. Chỉ trong một ngày đã trải qua nhiều chuyện, đầu óc cô rối bời, giống như có một đàn tàu ầm ầm chạy qua.
Nhưng dù đầu óc hỗn loạn là vậy, dòng phương trình được viết trên bệ cửa sổ mờ hơi nước vẫn hiện rõ mồn một trước mắt cô, kết thúc mỗi nét bút là những vệt nước mờ kéo dài xuống dưới, dần dầnche khuất gương mặt của cô gái đang hăng say nói chuyện trước mắt.Cô nói, “Trời nắng, trời nhiều mây, trời mưa, cậu thích loại nào?”
Anh trả lời, “Trời mưa.”
Ánh mắt Lạc Chỉ trở nên mơ hồ, mãi cho đến khi có một bàn tay quơ quơ trước mặt cô.
Cô bạn không trách sựu lơ đễnh của Lạc Chỉ, chỉ nói mấy câu khách sao như là không nên bắt cô phải tiếp chuyện lâu như vậy. Cô ấy cảm ơn Lạc Chỉ đã cho mượn vở bài tập, còn tặng cô một trái táo bình an có thắt nơ.
Lạc Chỉ nhìn quả táo bỗng dưng xuất hiện trên bàn và vở bài tập ở phía xa, mãi vẫn không lấy lại tinh thần. Cô ngồi ngồi ngẩn người trên ghế thêm một lúc mới lại nhớ ra vali hành lý.
Lạc Chỉ đưa tay vuốt ve chiếc điện thoại di động, đắn đo một hồi cô quyết định gọi cho Trương Minh Thuỵ, muốn hỏi xem cậu ấy có ở ký túc xá không.
Điện thoại vừa kết nối, đầu dây bên kia vang lên những tiếng trêu chọc rất lớn của những anh chàng khác, “Nói xem,rốt cuộc cậu ấy đã đi với ai trong đêm Giáng sinh hả? Có phải Hứa Nhật Thanh không?”
Một lúc sau Trương Minh Thuỵ mới lên tiếng, trong giọng nói có sự bối rối không thể che giấu, “Alo, Lạc Chỉ à?”
Cô đang cố chắt lọc từ ngữ thì đột ngột nghe thấy tiếng đập của rất lớn ở đầu dây bên kia.
“Sao thế?”
“Mình cũng không biết, khi mình vừa nghe điện thoại, Thịnh Hoài Nam liền xách vali hành lý đạp cửa bỏ đi. Vừa rồi cậu ấy còn hí hoáy chơi điện tử, không hiểu sai bỗng dưng nổi điên... Chiếc vali đó là của cậu à? Ớ chỗ tay cầm mình óc thấy thông tin chuyên bay lúc trước cậu chưa gỡ ra, mình hỏi thì bị cậu ta phớt lờ...”
Cô nói qua loa vài câu để kết thúc cuộc trò chuyện với Trương Minh Thuỵ. Vừa cúp máy di động liền rung lên, màn hình hiển thị: Cuộc gọi đến từ Thịnh Hoài Nam.
“Hành lý của mình đang ở chỗ cậu... Quần áo ngủ và máy tính đều ở trong.” Giữa khoảng lặng sau khi điện thoại được kết nối, Lạc Chỉ lên tiếng trước.
Chẳng biết tại sao cô lại cảm thấy người ở đầu dây bên kia đang mỉm cười.
“Năm phút sau cậu xuống dưới đi, giờ mình sẽ qua đó.
“Không cần đâu,“ Giọng cô trở nên khô khốc, “Đúng lúc bạn cùng phòng với mình đang trên đường về ký túc xá, khi nào đi ngang qua đó cậu ấy sẽ xách về giúp mình.”
Anh ngẩn người: “Vậy làm sao mình biết đó là bạn cậu?”
“Mình sẽ bảo cô ấy là cứ nhắm trúng nam sinh đẹp trai nhất đứng ở cổng thì đó là cậu.”
Có lúc Lạc Chỉ cũng không hiểu nổi mình, không biết vì sao cô luôn che giấu phẫn nộ và bất mãn dưới lớp mặt nạ tươi cười.
Anh vẫn chưa chịu bỏ cuộc, “Lỡ nhận lầm thì sao?”
“Chẳng lẽ có thể nhận lầm nam sinh xách vali đứng trước cổng ký túc xá nữ vào giờ này?”
Giọng Lạc Chỉ không mấy thân thiện, nhưng tính tình Thịnh Hoài Nam trước giờ vẫn rất tốt, ít nhất anh luôn tỏ ra rất giỏi kiềm chế, cũng biết xem xét tình hình.Cô đợi anh nói câu giảng hoà, như vậy đôi bên sẽ có cái cớ để xuống nước làm lành.
“Mình mặc kệ, hoặc là cậu tự đến lấy, hoặc là đừng dùng máy tính, đừng mặc đồ ngủ...”
Anh ngừng lại, giọng trở nên chắc nịch và đầy khiêu khích, “Ở trần mà ngủ đi.”
Lạc Chỉ đờ đẫn cả người, cô không nghĩ gì thêm, lập tức ấn phím két thúc cuọc gọi.
Một giây sau cô phát hiện khoé miệng mình cong lên từ bao giờ. Thịnh Hoài Nam có vẻ bực bội, sự bực bội khác ấy dường như khiến cô cảm nhận được tiếng tim đập dồn dập của đối phương.
Có lẽ đó mới là gương mặt thật của anh.
Đúng lúc này, bạn học ở khoa Tâm lý học ở tầng trên gõ cửa nhờ điền vàp phiếu khảo sát. Hai người trò chuyện mấy câu, Lạc Chỉ ngồi xuống ghế và điền xong tờ phiếu trong chưa đầy mười phút. Điền xong, cô được cảm ơn bằng một bông hồn bằng nhựa.
Một lát sau, Giang Bách Lệ bất ngờ xuất hiện trước cửa với chiếc vali trong tay.
Phản ứng đầu tiên của Lạc Chỉ chính là ngạc nhiên cúi đầu nhìn chiếc di động mình đang nắm
chặt. Trong tay vẫn còn nguyên hơi ấm của máy còn sót lại sau cuộc trò chuyện khi nãy.
“Ôi trời, cậu đoán xem mình gặp ai ở dưới tầng?”
Thực ra Lạc Chỉ đã có lúc rất kích động muốn xông tới đối mặt nói rõ rành với Thịnh Hoài Nam, nhưng tất cả đã bị chiếc vali này dập tắt.
Giang Bách Lệ dứng thẳng chiếc vali ra giữa phòng, nói liên tục, “Trông thất Thịnh Hoài Nam đứng đoa mình đã lấy làm lạ rồi, còn tưởng đang đợi cậu. Những nghĩ lại thì hình như các cậu đang cãi nhau cơ mà?”
Cô ấy không chú ý tới vẻ sượng sùng của Lạc Chỉ, “Mình còn đang đứng ngây ra đó thì cậu ấy đã bước đến bảo 'Cậu là bạn cũng phòng của Lạc Chỉ phải không?' Cử chỉ vừa lịch sự, lại vừa ân cần, nhưng mình không thích kiểu người này.”
Bách Lệ ung dung ngồi rung chân, miệng cắn một miếng bánh rán to.
“Cậu ấy bảo cậu để quên hành lý ở chỗ cậu ấy, nhờ mình mang lên hộ. Sau đó mình liếc nhìn cậu ấy rồi bảo, “À, cảm ơn.”
Trước mặt Lạc Chỉ bỗng hiện ra vẻ mặt đặc sắc của Giang Bách Lệ khi ấy.
Giang Bách Lệ còn bóng gió bảo anh rằng, “Lạc Chỉ chưa khỏi bệnh, may nhờ có một bạn nam ngày nào cũng đưa cơm cho cậu ấy.” Giọng điệu cô ấy chứa đầy sự oán trách và khoe mẽ, cũng ẩn chứa thái độ bênh vực bạn cùng phòng. Lạc Chỉ lặng lẽ ngồi nghe, trái tim cũng dần nguội lại.
“Người này đúng là biến thái, cậu ta nghe xong thì bật cười, trông cứ như đã trút được gánh nặng trong lòng ấy. Cậu ta vui vẻ bảo mình xách vali lên cho cậu, bảo cậu giữ gìn sức khoẻ. Cậu nói xem, có phải đầu óc cậu ta có vấn đề không?”
Lạc Chỉ mìm cười.
Trước đó Thịnh Hoài Nam có phần hoảng hốt, nói năng lung tung. Nhưng mỗi câu Bách Lệ miêu tả về cô khi nãy mà lọt vào tai đối phương thì chẳng khác nào đã khẳng định sự quyến luyến và cố chấp của Lạc Chỉ.
Tâm tư khó đoán của Lạc Chỉ cuối cùng vẫn bị anh nắm gọn trong tay, có lẽ lúc này trái tim anh cũng lặng sóng rồi.
Những kẻ tự tin là kẻ đáng ghét nhất.
Đột nhiên cô thấy lạnh cả ngời. Ngước nhìn Giang Bách Lệ vẫn đang căm phẫn sôi sục, Lạc Chỉ không biết làm sao cho phải. Cảm giác bát lực mà rất đỗi dịu dàng trào dâng trong lòng, cô đành đi tới đó, khom người ôm lấy cô bạn.
“Này, cậu làm gì thế...”
“Cảm ơn cậu, Bách Lệ.” Cô cười nói rồi khẽ đặt di động lên bàn, không để ý đến nữa.
Cô biết là nó sẽ không kêu thêm.
Vài tiếng sột soạt, kẽo kẹt vang lên khiến giấc mơ mờ ảo biến mất, thay vào đó là giảng đường ồn ào. Lạc Chỉ nhổm người lên, ngơ ngác nhìn sang bên cạnh. Một anh chàng lạ hoắc đang gặm bánh trứng, tiếng động nhỏ phát ra từ túi nilon đã đánh thức cô. Cô mặc một chiếc áo khoáy có mũ màu đen, khi ngồi thẳng dậy, chiếc mũ to đùng che khuất đôi mắt, lớp lông vũ quanh vành dịu dàng bao lấy Lạc Chỉ .
Đây là tiết Pháp luật đại cương cuối cùng của kỳ này.
Dây thần kinh thị giác bị chèn ép vì nằm bò ra bàn ngủ dần khôi phục lại, cô lật mũ ra, từ hàng cuối cùng của bậc thềm giảng đường nhìn lên trên, những hình ảnh rời rạc bắt đầu tụ về một hướng. Trương Minh Thuỵ ở hàng thứ ba phía xa, đang đứng xoay ngời nói gì đó với người ở hàng sau, nhưng điều khiến cô chú ý trước tiên lại là cái gáy của Thịnh Hoài Nam đang ngồi bên cạnh.
Lạc Chỉ không cố ý nhìn anh, nhưng đôi mắt đã quen với việc tự động tìm kiếm bóng dáng người thân thuộc nhất đó giữa biển người. Trong nhiều năm theo sát bước chân anh, khi cô nhắm mắt lại, có lẽ gương mặt anh cũng trở nên mơ hồ, nhưng giữa cả vạn người cô vẫn có thể nhận được chính xác bóng lưng anh.
Lúc này Thịnh Hoài Nam cũng đang ngoảnh đầu tham gia vào cuộc nói chuyện của Trương Minh Thuỵ và những người khác, trông anh có vẻ lơ đãng. Anh nói mấy câu rồi đột ngột nhìn quanh lớp giống như đang tìm ai đó.
Lạc Chỉ đứng hẳn dậy, cầm cốc nước đi ra ngoài bằng cửa sau.
Anh đèn sáng rực, hành lang ồn ào, các nhóm người, tất cả hợp thành một chiếc máy sấy khổng lồ. Mỗi câu nói tròn cuộc đối đầu trước ký túc xá nữ vào buổi tối mấy ngày trước đều thấm ướt trái tim cô, vậy mà lúc này đây chúng đã được hong khô hoàn toàn, không còn nhận ra dấu vết ban đầu nữa. Cô cảm thấy bản thân chẳng khác nào một con dao làm bếp đã hoen gỉ.
Lạc Chỉ đứng cuối cùng trong đoàn người đang xếp hàng chờ lấy nước ấm, ngẩn người nhìn hàng bóng đèn tiết kiệm đã tắt ngóm trên đỉnh đầu.
Đúng như những gì cô dự đoán, sau lễ Giáng sinh, Thịnh Hoài Nam không gửi tin nhắn cho cô nữa. Thỉnh thoảng ở trong khuôn viên trường cô có trông thấy anh từ đằng xa, anh vẫn cười nói vui vẻ với các bạn học, mói chuyện vẫn như trước.
Vẻ bình thường của anh chế giễu sự bất thường của cô, nhưng lần này Lạc Chỉ đã thôi lo lắng.
Cô biết, anh sẽ không cho cô một lời giải thích nào cả.
Có lẽ anh chỉ muốn bỡn cợt cô, thế nên mỗi lần cô muốn từ bỏ là anh lại tỏ ra dịu dàng, khiến cô không thể dứt khoát, và anh lại nắm phần thắng trong tay.
Anh không yêu cô, nhưng điều này chẳng cản trở việc anh muốn cô yêu mình.
Thật vô vị. Lạc Chỉ tỉnh táo trở lại, khẽ đưa tay dụi mắt rồi cúi đầu vặn vòi nước nóng. Nước bắn lên mu bàn tay khiến cô rùng mình.
-Hết