Người được anh gọi là sếp Cố kia thoải mái dựa về phía sau, một cánh tay khoác lên thành ghế, hơi nhướng mày mà không nói gì, chỉ khẽ cười gật đầu, đợi Thịnh Hoài Nam giới thiệu.
Tuy nhiên Thịnh Hoài Nam không nói thêm nữa. Trước mặt sếp Cố này anh có vẻ điềm đạm hơn Qua Bích một chút, nhưng nhìn chung vẫn giống một chú mèo xù lông. Anh đi thẳng tới ngồi xuống giữa Lạc Chỉ và vị sếp Cố kia, đưa tay lấy tai nghe bên phải của cô, “Đang nghe gì thế?”
Thái độ vô cùng tự nhiên. Lạc Chỉ sững người, sau đó cúi đầu xuống.
“Mình cũng thích bài này, trước kia lúc chạy bộ toàn cho nó phát đi phát lại, nghe đến mức chán hẳn, đến mức cứ nghe lại một đoạn là muốn nôn. Nhưng cậu không nói với mình là cậu cũng thích nó nhỉ?”
Lạc Chỉ không tiếp chuyện. Anh đột nhiên xích lại thật sát, khẽ thì thầm bên tai cô, “Xin cậu, mình đang giúp cậu thoát thần mà. Người kia là nhà tài trợ của buổi tiệc tối nay, công tử của một gia tộc giàu có nổi tiếng đấy. Không hiểu sao lãnh đạo đi hết rồi mà anh ta vẫn còn ở đây.”
“Thế cho nên...” Hơi thở của anh phả vào vành tai cô, khiên toàn thân Lạc Chỉ nổi da gà. Cô cảm thấy không quen nên né người sang bên cạnh một chút, không ngờ anh lại dịch sát vào hơn “Thế cho nên nếu cậu không muốn trở thành nữ sinh đại học được bao nuôi thì tránh xa anh ta một chút.”
Lạc Chỉ bật cười, “Cậu đã gặp nữ sinh viên nào được đại gia bao nuôi mà có nhan sắc như mình chưa? Cả trường thiếu gì con gái đẹp, anh ta lại chọn mình chắc?”
“Có khi... anh ta nhìn trúng khí chất của cậu cũng nên.”
“Ngốc.”
“Ai biết được ấy? Có khi việc anh ta vừa mắt cậu chính là chứng cứ rõ ràng nhất cho thấy anh ta là đồ ngốc.”
“Này cậu!” Lạc Chỉ giật lại tai nghe trong tay anh, bực bội nhấn vài cái vào màn hình, đổi thành chế độ repeat.
Thịnh Hoài Nam không biết xấu hổ, còn cười đắc chí như một đứa trẻ giành được món kẹo mình thích. Ánh mắt anh thoáng lướt qua sếp Cô kia, giống như ra oai mà đưa cánh tay trái vòng qua sau lưng Lạc Chỉ, khoác lên vao cô.
Lạc Chỉ cứng người. Cảm giác ấm áp trên vai khiến trái tim cô mềm nhũn, sau đó trong lòng trào dâng tức giận và đau buồn. Cô hất tay anh khỏi vai mình, sau đó tắt nhạc. Trong tai nghe bản nhạc của Scarlet's Walk ngừng chơi với giữa một nốt cao.
“Cậu...”
Lời còn chưa dứt, Lạc Chỉ đột nhiên chú ý đến dãy bàn bên kia.
Một bóng dáng đỏ rực xuất hiên bên bàn tiệc, liếc nhìn Trần Mặc Hàm với ánh mắt đầy thù địch, sau đó cười mỉa mai cao giọng nói với Qua Bích, “Uống rượu sao không gọi tôi? Lần trước còn nói so về uống rượu thì tất cả chúng ta đều không đọ được với Giang Bách Lệ cơ mà? Qua Bích, anh còn nhớ không? Trước đây khi anh uống cùng chúng tôi, Giang Bách Lệ nhà anh liên tục che chờ chống đỡ giúp, lấy một chọi năm, lừng lẫy một thời đấy. Giang Bách Lệ đâu rồi? Sao hôm nay cô ấy không ở đây thế?”Bàn rượu ồn ào chợt im bặt. Sắc mặt Trần Mặc Hàm lạnh như vừa mới bò lên khỏi hầm băng. Còn Qua Bích cúi thấp đầu , không nhìn rõ biểu cảm, cũng không cãi lại, chẳng biết có phải đã uống say rồi không. Cô gái váy đỏ cười nhìn quanh hội trường, đột nhiên lớn tiếng kêu, “Giang Bách Lệ, tới đây đi. Cậu giỏi che chờ nhất cơ mà. Người đàn ông của cậu lại bị chuốc rượu rồi này.”
Đến giờ Lạc Chỉ mới thấy Bách Lệ đã lặng lẽ ngồi trong góc từ lúc nào. Những người đứng nhìn thể hiện biểu cảm khác nhau, nhưng ai cũng chỉ khoanh tay xem trò vui, không nói gì cả.
Thú vị hơn là Lạc Chỉ trông thấy vẻ đặc sắc trên khuôn mặt sếp Cố kia. Anh ta ngoảnh đầu dõi theo ánh mắt của cô gái váy đỏ, nhìn Giang Bách Lệ đang ngồi phía sau rồi quay lại nhìn Lạc Chỉ, vừa ngạc nhiên vừa bối rối, giống như vừa biết được con trai mình không phải con ruột.
Giang Bách Lệ từ từ đứng dậy, vẻ mặt bình tĩnh như Đức Mẹ trong tranh của Raffaello, đi từng bước đến phía bàn rượu, cười gượng với cô gái váy đỏ, khuôn mặt nhợt nhạt mà đầy kìm nén. Cô ấy hơi chớp mi khiến một giọt nước mắt rơi xuống, tất cả mọi người đều thấy được, khẽ nói, “Mình không phải bạn gái anh ấy.”
Đúng lúc đó Qua Bích ngẩng đầu. Lạc Chỉ kinh ngạc khi thấy đôi mắt anh ta đỏ lên, hơi rưng rưng nước.
Bách Lệ cười dịu dàng, cầm lấy ly rượu trước mặt anh ta rồi ngửa đầu
uống cạn. Mấy ngay nay cô ấy gầy đi nhiều, chiếc cằm với cổ nâng lên tạo thành một đường vòng cung tuyệt đẹp.
“Không uống được thì uống ít thôi. Em biết anh đang vui, nhưng sức khoẻ quan trọng hơn chứ.”
Bách Lệ nói xong đi ra phía cửa, để lại mọi người đang hoá đá trong hội trường. Chiếc áo sơ mi trắng bao bọc tấm lưng yếu ớt của cô ấy, lúc này nhìn lại thấy rất mạnh mẽ, hiên ngang.
Màn này thật quá đáng khen. Giờ mà nói trước khi đi cô ấy không hề tập luyện thì Lạc Chỉ cũng không tin. Nhưng thể hiện xong thì phải có người giải quyết hậu quả. Cô lập tức đứng dậy, lướt qua người sếp Cố đi tới chố Giang Bách Lệ vừa ngồi cầm lấy chiếc áo len xanh mà cô ấy để lại rồi chạy về phía cửa. Mà Thịnh Hoài Nam cũng rất ăn ý, cầm lấy chiếc áo khoác lông trắng ở ghế ngồi của Lạc Chỉ, đi theo cô.
Giang Bách Lệ vừa ra khỏi trung tâm giao lưu đã bị Lạc Chỉ đuổi kịp.
“Được rồi, sân khấu đã hạ màn, cũng phải mặc áo khoác đi thôi. Mình nói rồi mà, cậu rất có năng khiếu diễn xuất. Trông có khác gì Đức Mẹ Maria đâu.”
Bách Lệ nhận lấy áo khoác mặc lên, cười với Lạc Chỉ, sau đó lao vào lòng cô oà khóc.
Được rồi cuối cùng cũng trở thành người phàm rồi đây. Trái tim Lạc Chỉ rốt cuộc cũng được đặt lại vị trí cũ.
“Chiêu này của cậu độc thật đấy.” Lạc Chỉ vỗ nhẹ lưng cô ấy, nhẹ nhàng nói.
Dù ai cũng từng biết Giang Bách Lệ hay ghen còn Qua Bích thì đa tình, nhưng sau hôm nay, Giang Bách Lệ cuối cùng cũng cho mọi người biết, bao gồm cả Qua Bích thấy được hình tượng cao thượng của mình. Một tuần trước Qua Bích đề nghị chia tay, cô ấy không khóc, không làm ầm ĩ, thậm chí mấy cán sự chưa biết tin họ chia tay tới nhờ vả, cô ấy vẫn giúp đỡ hết lòng. Điều này khiến Qua Bích bất ngờ. Qua đôi mắt đỏ hoe của Qua Bích hôm nay, Lạc Chỉ biết thực ra trong lòng anh ta vẫn có chút áy náy. Giang Bách Lệ ngốc nghếch lâu như vậy, cuối cùng cũng được bù đắp một chút.
“Mình không phải Đức Mẹ Maria.” Bách Lệ cười với Lạc Chỉ trong làn nước mắt, “Mình không bỏ qua đâu. Anh ta yêu anh cũng được, tóm lại mình sẽ không để họ được sống vui vẻ.”
Cô ấy buông Lạc Chỉ ra, chỉ vào Thịnh Hoài Nam đang cầm áo khoác đứng phía sau, lớn tiếng gào lên, “Lạc Chỉ là cô gái tốt. Cậu mà dám có lỗi với cô ấy thì cứ đợi đấy.” rồi bỏ đi.
Lạc Chỉ nghĩ thầm, Giang Bách Lệ này cứ làm Đức Mẹ thì hơn. Cô quay lại nói với Thịnh Hoài Nam đang bối rối cúi người, “Xin lỗi, tinh thần cô ấy không ổn định lắm. Cậu rộng lượng, cứ coi như nghe chuyện đùa thôi nhé. Nhưng mà... mình đúng là cô gái tốt.”
Nói xong, cô định lấy áo khoác trong tay Thịnh Hoài Nam để rời khỏi bữa tiệc này. Không ngờ Thịnh Hoài Nam lại không buông tay. Lạc Chỉ kéo chiếc mũ, anh cầm chặt góc áo, hai người liên tục giằng co.
Lạc Chỉ ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt chẳng có lấy một nét cười nào của Thịnh Hoài Nam. Anh mặc sơ mi, cà vạt đã nới lỏng, từng hơi thở mang theo làn khói trắng phả vào không khi lạnh, tai và chóp mũi anh cóng đến mức hơi đỏ lên.
“Vào trong được không? Ngoài này... hơi lạnh.”
Anh dùng bàn tay trống không kia gãi đầu, nở nụ cười vô hại. Lạc Chỉ sửng sốt vì nụ cười đó nên thoáng ngẩn người trong chốc lát. Không ngờ cô vừa buông lỏng tay, đối phương đã cậy thế giật lấy chiếc áo khoác. Lạc Chỉ bước lên định giành lại, anh thuận thế vòng tay giấu áo khoác ra sau lưng. Cô lao vào khoảng không, chẳng đứng vững được, mũi va vào lồng ngực anh.
Mũi đau quá. Cô đau đến trào nước mắt, ngẩng đầu lên nhìn. Khuôn mặt anh trở nên mơ hồ qua làn nước mắt.
“Thịnh Hoài Nam, cậu định bỡn cợt mình đến chết đấy à?”
-Hết