Vừa hết nghỉ Tết là sắp thi cuối kỳ, ngay cả Giang Bách Lệ cũng dọn bàn trong ký túc xá để chuẩn bị ôn thi.
Môn thi đầu tiên là Những nguyên lý cơ bản chủ nghĩa Mác Lê-nin, sang đề khép kín. Lúc trước Lạc Chỉ vẫn tập trung ôn các môn chuyên ngành, cố ý để lại môn này tới trước khi thi mới học, vì biết nếu ôn sớm thế nào rồi cũng quên hết sạch.
“Chẳng còn sót quyển nào, lúc nãy mình đã kiểm tra, bị mượn cả rồi.”
Lạc Chỉ chọn tên “Bách Lệ” trong danh bạ điện thoại rồi ấn phím gửi đi, sau đó đăng xuất khỏi máy tính trong thư viện, xách balo lên và ra khỏi phòng máy. Buổi sáng trước khi đi, Giang Bách Lệ nài nỉ Lạc Chỉ đến thư viện mượn hộ quyển giáo trình Mác Lê-nin. Qua Bích làm mất giáo trình, đám anh em xung quanh đều không còn thừa sách, sách cũ của các anh chị khoá trước thì đã cho hoặc bán, trung tâm cũng không còn sách tồn kho, đúng lúc nước sôi lửa bỏng lại chẳng tìm được quyển nào.
Cuối cũng anh ta cũng tìm đến Bách Lệ.
Đây là lần đầu tiên Qua Bích liên lạc với cô ấy kể từ khi hai người chia tay. Anh ta bùng học Mac Lê-nin cả một kỳ, người điểm danh hộ luôn là Giang Bách Lệ, thế nên Giang Bách Lệ trốn môn chuyên ngành như cơm bừa lại được trọn điểm chuyên cần môn Triết mà mọi người thường xuyên bỏ bê. Suy cho cùng cũng do Qua Bích quá lười, tới trước khi thi mới nhớ đến việc ôn bài nhưng không tìm được sách.
Lạc Chỉ nhíu mày, muốn nói rồi lại thôi. Cô nghi ngờ không biết có phải Giang Bách Lệ đang đóng vai thánh mẫu để tiếp tục âm mưu hôn tiệc rượu, hay cô ấy... thật sự là thánh mẫu.
Bách Lệ nhanh chóng trả lời, “Cảm ơn nhé. Đúng là thời điểm này mới đi mượn sách thì chẳng còn gì nữa. Mình tự nghĩ cách vậy.”
Lạc Chỉ đang định ra khỏi đại sảnh thì đổi ý. Học trong phòng tự học khác to. Lạc Chỉ đi thang máy lên thẳng tầng sáu, sau đó leo thang bộ xuống từng tầng tìm chỗ trống. Mùa đông thư viện được bật máy sưởi suốt ngày, nhưng không mở quạt thông gió, khiến Lạc Chỉ mỗi lần bước vào phòng tự học đều ngửi thấy mùi hơi người hỗn tạp giữa bầu không khí nóng nực và ngột ngạt.
Thoạt nhìn phòng tự học không hề chật chội, nhưng chỗ nào cũng chất đống sách vở của các mọt sách. Chủ nhân của chúng hầu hết không ở trong phòng. Cảnh tượng thật giống phòng học khi vào tiết Thể dục hồi cấp Ba.
Cô xuống tận tới tầng hai, tuyệt vọng nhìn phòng tự học cuối cùng đã kín chỗ, sau đó quay người bỏ đi.
“Lạc Chỉ, Lạc Chỉ!”
Giọng nói rất bé, hơn nữa còn là giọng mũi. Lạc Chỉ ngoảnh lại thì trông thấy Trương Minh Thuỵ đang hồ hởi vẫy tay với cô, cô gái ngồi bên trái cậu ấy cũng ngẩng đầu lên, lịch sự mỉm cười.
Là Hứa Nhật Thanh.
Lạc Chỉ vui vẻ đi qua, nhìn chồng sách trên bàn, cười nói, “Các cậu cũng ôn Mác Lê-nin à? Đến sớm thật đấy.””Bảy giờ bọn mình đã tới đây chiếm chỗ rồi, đâu có như cậu, 11 rưỡi mới rề rà tản bộ.” Trương Minh Thuỵ ôm chồng tài liệu bên phải ghế ngồi lên bàn, “Chỗ này không có ai đâu, bọn mình để đồ thôi, cậu ngồi đi.”
Ra là thế. Lạc Chỉ cảm ơn ngồi xuống.
“Chết tiệt, hồi cấp Ba học sinh ban Xã hội các cậu từ sáng tới tôi chỉ học thứ này phải không?” Trương Minh Thuỵ dùng bút bi gõ vào giáo trình với vẻ cáu kỉnh, “Rốt cuộc đống chữ nayg nói về cái gì thế? Học cái này mà học sinh ban Xã hội không những không phát điên, lại còn đỗ đại học. Lẽ ra phải thờ các cậu trong miếu, lấy bánh ngọt và đào mừng thọ cúng bái mới phải. Toàn là siêu nhân.”
Lạc Chỉ cố nhịn cười, khẽ hỏi, “Hồi thi tốt nghiệp cấp Ba cậu không thi các môn chính trị à?”
“Bọn mình thi cho có thôi, mình toàn chép bài, chưa bao giờ học thuộc.”
“Không học thuộc lòng là cuộc đời không trọn vẹn đâu. Mau đọc sách đi.” Lạc Chỉ dùng bút bi gõ vào sách cậu ấy.
Hứa Nhật Thanh lặng lẽ nhìn hai người họ, khẽ cười cúi đầu tiếp tục đọc sách. Gần đến mười hai giờ, Trương Minh Thụy bực dọc quẳng bút xuống, thấp giọng nói, “Chán chết đi được. Đi ăn trưa thôi.”
Lạc Chỉ gật đầu, đưa mắt dò hỏi Hứa Nhật Thanh, đối phương cũng mỉm cười đồng ý. Thế là họ chồng tạm sách vở lên bàn, mỗi người cầm theo di động, ví tiền, mặc áo khoác rồi cùng ra khỏi phòng tự học.
Vừa bước vào hành lang, Trương Minh Thuỵ đã gào lên, “Khốn kiếp! Người bình thường sao có thể học thuộc cái đống đó?”
Có cậu nam sinh đang đi xuống dưới cũng lớn giọng phụ hoạ theo, “Phải đấy, tới khi tôi học thuộc chúng chắc cũng thành biến thái luôn.”
Nói xong cậu ta chợt dùng ánh mắt gian manh đánh giá Lạc Chỉ và Hứa Nhật Thanh đang đi hai bên trái phải của Trương Minh Thuỵ, vẻ mặt như rất muốn nói “Đã có diễm phúc như thế thì đừng than vãn nữa“. Cậu ta nhếch mép cười với Trương Minh Thuỵ rồi vội bước xuống cầu thang.
Lạc Chỉ bỗng nhớ trước kia Trương Minh Thụy từng kể chuyện anh, Hứa Nhật Thanh và Thịnh Hoài Nam đi cùng nhau.
Thịnh Hoài Nam.
Mạch tư duy của Lạc Chỉ chỉ ngưng lại một tích tắc, sau đó cô nghiêng đầu cười hỏi, “Các cậu học môn Mác Lê-nin của thầy cô nào thế?”
“Khoan đã, mình phải đi mua tạp chí.” Trên đường đến căng-tin, Hứa Nhật Thanh chạy đến trước sạp báo bên đường, cúi đầu săm soi giá báo đầy màu sắc. Cô cầm lên một quyển tạp chí khá dày, “Cháu mua quyển này.”
“Tám tệ.” Bà chủ chẳng buồn ngẩng đầu lên.
“Sao cậu chẳng chịu đi găng tay thế?”
Hứa Nhật Thanh dùng ngón trỏ và ngón cái mân mê góc quyển tạp chí, người khẽ run lên, quay đầu nói, “Căng-tin gần nên không cần thiết, mình thấy phiền lắm...”
Lạc Chỉ bỗng trở nên bối rối. Vì câu hỏi của Trương Minh Thuỵ hỏi cô, khi Hứa Nhật Thanh ngoảnh lại trả lời, đúng lúc thấy hai người họ đang trong tư thế quay mặt nói chuyện với nhau.Trương Minh Thuỵ bật cười, “Có chuyện gì cậu không thấy phiền không? Cứ lười rồi sẽ bị đông cứng đấy.”
Lạc Chỉ rất bất ngờ. Trương Minh Thuỵ nhìn Hứa Nhật Thanh bằng ánh mắt thoải mái và tự nhiên. Sự nhanh trí của cậu ấy đã hoá giải bầu không khí ngượng ngùng giữa ba người. Hứa Nhật Thanh mới đầu còn hoang mang lúng túng nhưng rồi cũng lấy lại bình tĩnh, thẹn thùng nở nụ cười như nàng dâu mới, hạ giọng đáp trả Trương Minh Thuỵ, “Đâu có!”
Hứa Nhật Thanh này như một người khác hẳn với cô gái ăn mặc cầu kỳ hùng hổ xuất hiện ở quán cà phê hôm đó. Lạc Chỉ lùi lại phía sau, nhìn hai dáng người một đen một hồng trước mặt, trong lòng chợt lan toả một niềm vui không tên.
“Cho tay vào túi áo khoác cho ấm, để mình cầm tạp chí giúp cho.” Trương Minh Thụy cầm lấy quyển tạp chí. Hứa Nhật Thanh đặt tay vào trong túi áo khoác, thẹn thùng cười với Lạc Chỉ, “Khiến cậu chê cười rồi. Cậu ấy lúc nào cũng vậy đấy.”
Hứa Nhật Thanh có khi ngang ngược, cũng có khi rất dễ xấu hổ. Rốt cuộc đâu mới là con người thật của cô ấy? Hay cô ấy chỉ có thể chân thực khi ở một mình? Nhưng như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì, vì những lúc ở một mình có ai thấy được dáng vẻ và biểu cảm của cô ấy đâu?
Biểu hiện ngoài mặt phụ thuộc vào việc bản thân bị tác động như thế nào, hiện thực cũng được tạo thành dựa trên đối tượng. Chúng ta vẫn thường trưng ra những khía cạnh khác nhau khi đứng trước những người khác nhau.
Vậy có phải cô thay đổi quá nhiều khi ở trước mặt Thịnh Hoài Nam? Dù cô có cố tạo nên những điểm giống nhau, dựa vào đó để giành được tình cảm của anh, thì đến cuối cùng tất cả cũng chỉ là một vở kịch.
“Này, đang nghĩ gì thế?”
Lạc Chỉ bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ. Cô đã tụt lại đằng sau từ bao giờ, còn Trương Minh Thuỵ đang hươ tay với cô, trong nụ cười khoan dung phảng phất nét bối rối khó hiểu.
Ba người chiếm chỗ trong căng-tin rồi tự đi lấy cơm. Trương Minh Thuỵ là người cuối cùng trở về chỗ, tay bê đĩa đựng ba cái bánh mì.
“Hôm nay cậu không mua bánh mì à?” Cậu ấy ngạc nhiên nhìn Lạc Chỉ.
“Đông người xếp hàng quá.”
“Đã lâu mình không trông thấy cậu ở căng-tin số ba.”
“Căng-tin số ba rộng thế, muốn đụng mặt cũng khó.”
Đột nhiên Hứa Nhật Thanh cắt ngang, “Hai người thường đi ăn với nhau à?”
“À, hơn một tháng gần đây mình thường ăn ở căng-tin số ba, Trương Minh Thuỵ cũng vậy nên có hay gặp nhau.” Lạc Chỉ giải thích.
Sau khi ngồi xuống, Trương Minh Thuỵ gắp một chiếc bánh mì đặt vào bát của cô, “Có ăn không? Lúc nãy mình gặp được một ông bạn đang xếp hàng ngay trước quầy nên nhờ cậu ấy mua hộ ba cái.”
“Mình chưa ăn bao giờ, cho mình một chiếc được không?” Hứa Nhật Thanh hỏi. Trương Minh Thuỵ đứng dậy nói, “Được, cậu lấy đi, mình đi mua thêm.”
Hứa Nhật Thanh đang đưa đũa về chiếc bánh mì, nghe vậy thì đột ngột ngừng lại, “Vì sao?”
“Chỉ ăn một cái không đủ no.””À...” Hứa Nhật Thanh chăm chú nhìn chiếc đĩa, âm thầm tính toán. Một cái là của Lạc Chỉ, hai cái là cảu cậu ấy...
“VẬy không cần đâu, cậu... cậu ăn đi, mình tự đi mua.”
Hứa Nhật Thanh đứng bật dậy. Trương Minh Thuỵ còn chưa kịp nói mấy câu khách sai thì cô ấy đã chạy vọt đến chỗ bán bánh mì.
Trương Minh Thuỵ ngẩn người nhìn theo, sao đó nhún vai cười rồi quay về chỗ.
“Phải rồi, Lạc Chỉ, cậu... và Thịnh Hoài Nam hẹn hò à?”
Lạc Chỉ nghe vậy bị nghẹn, ho khan mấy tiếng mới trở lại bình thường, “Cậu làm ơn đệm thêm vài câu thích hợp rồi hẳng hỏi những vấn đề gây sốc như thế được không?”
“Có hẹn hò không?”
Trương Minh Thuỵ vẫn dùng chất giọng nhẹ nhàng mà tuỳ ý đó, nhưng nụ cười trên mặt anh có phần miễn cưỡng.
Lạc Chỉ lắc đầu, “Không.”
“Nhưng cậu ấy... dạo này mình thấy cậu ấy cứ là lạ. Dù sao có hỏi cậu ấy cũng không chịu nói với bọn mình nên đành hỏi cậu.”
“Mình từng nói với cậu là mình thích Thịnh Hoài Nam à?”
Trương Minh Thuỵ cúi đầu gẩy nhẹ khoai tây thái sợi xào ớt xanh trong đĩa, một lúc sau mới vặn hỏi, “Lẽ nào không phải ?”
Lạc Chỉ thở dài một hơi, “Logic kỳ cục.”
“Không cần kêu than nữa. Vậy cậu có dám nói cậu không thích không? Đừng nói dối.”
Lạc Chỉ bỗng dưng rất muốn cười. Bí mật cô
hết lòng cất giữ giờ giống mặt hồ êm ả bị người khác ném đá vào, lan ra từng vòng nước. Lớp màn che giấu tưởng như không thể phá vỡ lại đang hiện lên rõ ràng.
Trinh Văn Thuỵ, Diệp Triển Nhan, Đinh Thuỷ Tịnh, Giang Bách Lệ, Trương Minh Thuỵ... và cả Thịnh Hoài Nam đều hỏi cô, “Có phải cậu thích Thịnh Hoài Nam không?” Nếu Lạc Chỉ hồi cấp ba biết được chuyện này, có khi cô ấy sẽ ngất mất.
“Hay là chúng ta nói về Hứa Nhật Thanh đi.” Cô chuyển chủ đề.
“Hứa Nhật Thanh...” Trương Minh Thuỵ kéo dài âm cuối đầy do dự.
“Các cậu...” Lạc Chỉ và cậu ấy đồng thanh cất tiếng.
“Cậu đừng hiểu lầm!” Trương Minh Thuỵ nói to.
“Mình hiểu lầm gì chứ?” Lạc Chỉ cười tinh quá, “Mình còn chưa nói gì mà. Hình như cậu mong mình hiểu lầm lắm.”
“Thực ra...” Trương Minh Thuỵ vội vàng khua tay, hạt cơm dính trên đũa bị hất văng ra, vẽ một đường cong hoàn hảo giữ không trung và nhẹ nhàng rơi lên ống tay áo của người bàn bên cạnh.
Người đó búng hạt cơm đi, thở dài.
“Trùng hợp thật.”
Họ ngẩng đầu, lập tức trông thấy gương mặt tươi cười hoàn hảo cảu Thịnh Hoài Nam.
“Cậu cũng đến ăn cơm à?” Trươg Minh Thuỵ ngẩn người trong giây lát rồi mới hỏi.Thịnh Hoài Nam khinh thường nhìn cậu bạn, “Cậu đoán giỏi quá.”
Anh ngồi xuống bên Lạc Chỉ, đặt đĩa ăn lên chỗ trống, “Học mụ mị cả người, giờ chỉ muốn văng tục. Học sinh ban Xã hội quả không phải là người.”
“Lúc đầu khi cô vũ mình chọn văn bằng kép ngành Luật, cậu bảo “bạn gái cũ” của cậu luôn miệng kêu ban Xã hội rất khó nên muốn trải nghiệm cuộc sống của học sinh ban Xã hội còn gì? Môn chuyên ngành đã thi xong, các môn văn bằng hai cũng sắp thi rồi, Pháp luật đại cương cũng thi đề khép kín. Thật vô lý.” Trương Minh Thuỵ vày ra vẻ mặt đau khổ, giọng rất thản nhiên khi nói ra ba chữ “bậngis cũ“.
Lạc Chỉ trầm ngâm nhìn Trương Minh Thuỵ.
Thịnh Hoài Nam bình tĩnh trả lời, “Phải, hồi cấp Ba thấy học sinh ban Xã hội điên cuồng học thuộc lòng, mình còn cảm thấy khó hiểu. Chỉ có mấy quyển sách đó thôi, trước mỗi kỳ thi đều phải học thuộc một lượt, hơn nữa “cày cuốc” lâu như thế, viết đáp án kín mít cả trang giấy, vậy mà điểm tổng hợp ban Xã hội vẫn thấp hơn nhiều so với ban Tự nhiên. Thật chẳng hiểu nổi.”
“Đúng rồi, cậu là học sinh ban Xã hội đúng không?” Trương Minh Thuỵ nhìn thẳng vào Lạc Chỉ đang ngồi đối diện, “Lúc đó cậu học thuộc Lịch sử, Chính trị cũng cần nhai đi nhai lại như thế à? Các cậu được học suốt hai năm cơ mà, sao vẫn có nhiều người không thuộc nổi thế?”
Lạc Chỉ đang cúi đầu ăn cháo ngô nên không trả lời.
“Này, đang hỏi cậu đấy. Cậu học ban Xã hội đúng không? Các cậu cũng đợi tới lúc sắp thi mới học thuộc à?” Trương Minh Thuỵ dùng đầu đũa gõ lên bàn.
“Hả?” Cô ngẩng đầu, nghiêng sang trái cười, “Mình không nhớ rõ nữa. Chắc là vậy.”
Thịnh Hoài Nam lặng lẽ dùng đũa chọc cơm trong bát, chọc thành từng lỗ nhở.
Lạc Chỉ nhớ cô cũng đã từng giận dỗi như thế. Lần đó trong giờ Pháp luật đại cương, khi Thịnh Hoài Nam mua bim bim về, cô lấy hết nhưng khi nói chuyện lại cố ý làm bộ không nhìn anh. Lúc ấy ngay cả bản thân Lạc Chỉ cũng không tin nổi hoá ra mình cũng có khi nổi hứng bất thường như vậy.
Thời điểm đó, đối phương chỉ cần vẫy tay là đã có thể cứu vãn tất cả.
Đến bây giờ cuối cùng Lạc Chỉ cũng hiểu, thực ra ngay từ lần gặp đầu tiên Thịnh Hoài Nam đã cảm nhận được thiện cảm của cô dành cho anh, bởi cô thể hiện điều đó quá rõ ràng.
Dù trong lòng có nhiều trăn trở đến đâu, sự thật vẫn chỉ có một: cô thích anh, chuyện này là không thể thay đổi. Chỉ cần anh nắm được điểm đó thì dẫu xảy ra chuyện gì, dù bề ngoài cô tỏ thái độ thế nào, người thua vẫ là cô, còn anh có thể mỉm cười xuất hiện bên bàn bất cứ lúc nào, gảy hạt cơm văng trên áo, nói một câu nhẹ nhàng, “Thật trùng hợp”
Trùng hợp thật, cậu lại thích mình.
Thế là đủ rồi, cô nghĩ.
“Hứa Nhật Thanh?” Thịnh Hoài Nam trông thấy Hứa Nhật Thanh đang bưng đĩa ăn đứng ngẩn người cách đó không xa liền gật đầu chào hỏi, sau đó hỏi Trương Minh Thuỵ, “Buổi sáng các cậu cùng tự học à? Ba người các cậu?””Phải, ba người bọn mình.” Trương Minh Thuỵ quay lại gọi Hứa Nhật Thanh.
Hứa Nhật Thanh chậm rãi đi tới, nét mặt căng thẳng. Cô ấy vẫn chưa nghĩ ra cách ứng phó, kĩ năng diễn xuất chỉ ở mức tạm chấp nhận được. Thịnh Hoài Nam lại tỏ ra bối rối và áy náy, hình như nếu biết sớm Hứa Nhật Thanh cũng ở đây, chắc chắn anh sẽ không chạy đến khiến người tta khó xử thế này.
Vậy vì sao lại cố ý khiến cô khó xử? Lạc Chỉ cau mày bỏ thìa xuống, bắt đầu xé nhỏ bánh mì.
“Cậu cũng tới ăn cơm à?” Hứa Nhật Thanh gượng cười.
Lần thứ hai Thịnh Hoài Nam bị hỏi vấn đề này, anh miễn cưỡng đáp, “Phải, học chán quá nên muốn nghỉ một chút. Mà lý do chính đáng duy nhất để nghỉ là ăn trưa.”
“Vậy... buổi sáng cậu tự học ở đâu?” Cô ấy vừa hỏi vừa xé nhỏ bánh mì như Lạc Chỉ. Hứa Nhật Thanh có đôi tay rất đẹp, chỉ là trước mặt Thịnh Hoài Nam, động tác của cô ấy quá yêu ớt, xé mãi không được.
Thịnh Hoài Nam ngập ngừng, “Giảng đường số Một.” Nói xong anh bất giác liếc sang bên trái, nhưng người ngồi bên trái vẫn thản nhiên xé bánh mì, động tác rất tự nhiên, không hề có phản ứng gì khi nghe anh nói.
“Giảng đường số Một ?”
“Phải, rất yên tĩnh, lại ít người.”
“Sao cậu không đến thư viện? Giảng đường số Một lạnh lắm, máy sưởi cũng không tốt, nhở bị lạnh thì sao?”
Thịnh Hoài Nam sững người. Sự trầm mặc đột ngột của anh khiến Hứa Nhật Thanh nhận ra câu nói cảu mình quá thân mật. Trương Minh Thuỵ khẽ mỉm cười, nét mặt đầy ý vị sâu xa.
Lạc Chỉ thình lình lên tiếng bằng giọng ngạc nhiên, “Hứa Nhật Thanh, cậu mua cô vịt xào cay à? Mình ăn một miếng được không?”
Cách chuyển chủ đề này quá kém. Hứa Nhật Thanh ngẩn ngơ một lúc, rồi giống như bắt được phao cứu sinh, cô ấy lập tức nhiệt tình nói chuyện cổ vịt với Lạc Chỉ.
“Này, cậu là người Thành Đô mà, cậu nói có đúng không?”
Khi hay người họ nhắc tới các món ăn vặt của Tứ Xuyên, Hứa Nhật Thanh chợt lên tiếng hỏi dò Trương Minh Thuỵ, như thể cố ý lấy lòng anh. Lúc này Lạc Chỉ đã hiểu thấu mọi chuyện.
Lúc nãy Hứa Nhật Thanh hoảng hốt buột miếng nói mấy câu thân thiết với Thịnh Hoài Nam, giờ có lẽ đang lo Trương Minh Thuỵ ghen nên mới cười nịnh như thế.
Trương Minh Thuỵ ngẩn người không đáp, và vì thế mà bầu không khí vốn được hâm nóng nhờ mấy cái cổ vịt lại trở nên lạnh lẽo.
Mọi người tiếp tục ăn thức ăn cảu mình, âm thanh huyên náo trong căng-tin bị ngăn cách bởi một lớp màn vô hình trùm lên bốn người.
Cơm trong bát Thịnh Hoài Nam không hề vơi, dường như nó nguội ngắt.
Bữa cơm tẻ ngắt cuối cùng cũng kết thúc. Khi mang trả đĩa ăn, Trương Minh Thuỵ nói với Thịnh Hoài Nam, “Cậu vẫn định trở lại giảng đường số Một à? Có muốn vào thư viện học cùng bọn mình không?”
Thịnh Hoài Nam sững lại nhìn Lạc Chỉ, rồi trong thoáng chốc, anh cười phá lên, “Lạc Chỉ, các cậu học trong thư viện à?”
Lạc Chỉ ngước mắt nhìn anh, ánh mắt không hề lay động, cũng chẳng nói năng gì.
“Mình nhớ hồi cấp Ba có một bài văn tên là “Món quà của Magi“.” Anh lẩm bẩm một mình.
“Đúng rồi, sao vậy?” Hứa Nhật Thanh là người cuối cùng chồng đĩa lên bệ. Cô ấy ngoảnh đầu hào hứng hỏi, vô tình đụng phải ánh mắt u ám của Trương Minh Thuỵ.
Hứa Nhật Thanh bối rối, không biết nói gì tiếp, nhưng rốt cuộc vẫn mở miệng bồi thêm vài câu để làm tan đi bầu không khí kỳ quặc này, “Cậu có đến thư viện học cùng bọn mình không? Thư viện khá ấm, bên cạnh vẫn còn một chỗ trống.”
Trương Minh Thuỵ cười nhạt, đưa mắt nhìn cô ấy rồi mới nói với Thịnh Hoài Nam, “Phải đấy, cùng đến thư viện đi.”
-Hết