Bách Lệ lao vào phòng , đúng lúc trông thấy Lạc CHỉ đang ngồi trong bóng tối, ngẩn người nhìn mảnh nắng chiếu trên mặt đất. Cô lớn tiếng nói: “Sao không ra ngoài? Các câu lạc bộ đang tuyển hội viên kìa, nhiều người lắm, câu lặc bộ truyện tranh có cả hội cosplay cơ.”
Đợt nắng thu cuối thánh chín đã qua đi, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh. Ánh mặt trời hôm nay tuy rực rỡ, nhưng bầu không khí vẫn giá rét, Lạc Chỉ lại đang đến kỳ sinh lý mỗi tháng vài ngày của con gái, khắp chân tay đều lạnh. Cô rụt cổ cào trong chiếc áo len, hai tay cầm cốc nước nóng, cả cơ thể co lại, đôi mắt ngây ra. vào lúc này, có lẽ ở ngoài kia còn ấm áp hơn căn phòng lạnh lẽo này nhiều. Dậy vậy, cô vẫn không muốn cử động.
Qua Bích là đoàn trưởng đoàn thanh niên. Mấy ngày nay các câu lạc bộ nô nức tuyển người, thân làm cấp trên, anh ta cũng có rất nhiều việc. Cấp dưới mới tuyển vào là sinh viên năm nhất còn chưa thạo việc, thanh viên cũ là sinh viên năm hai, làm việc lâu nhưng vẫn không được thăng cấp bậc, vì vậy cũng đã nản chí mà rút lui. Thời kỳ này rất khó khăn, thế nên Bách Lệ nghiễm nhiên trở thành người quan lý không có danh phận, ngày nào cũng vội vàng bận bịu. Khoảng một tuần lễ liền hai người không cãi nhau, tình cảm dường như cũng trở nên ấm áp.
Bách Lệ kéo Lạc Chỉ đứng dậy khỏi ghế nói: “Lát nữa mấy thành viên đoàn trường sẽ qua đây để bàn bạc về bữa tiệc mừng tối nay. Cậu sợ nhất là ồn ào, vậy hãy ra ngoài đi dạo mấy vòng đi. Trông cậu kìa, còn chưa tới tháng mười đã mặc áo len, rốt cuộc cậu có phải người miền Bắc không thế? Thật mất mặt quá đi.”
Vừa nói xong đã có điện thoại gọi tới.
“Mời em ăn cơm tối? Em lười ra ngoài lắm, hay là gọi ship đến đi. À, em còn có thẻ giảm giá của Papa Jones, đợi mấy thành viên đoàn trường của anh qua đây, em sẽ nhờ họ cầm về cho anh. Không được lười đâu, chính anh nói sẽ mời đấy nhé.”
“Ừm, lát nữa họ qua đây. Các anh họp xong rồi à?”
Cô ấy cười khúc khích, ngồi xuống mặt bàn của Lạc Chỉ, “Lắm chuyện quá. em biết rồi mà!”
Lạc Chỉ bất đắc dĩ ngẩng đầu, nhìn Giang Bách Lệ đang hăng say làm nũng với cái điện thoại. Cô thở dài một hơi rồi chậm chạm cởi chiếc áo len, mặc áo khoác mỏng vào, đi ra ngoài ký túc.
Cô cứ chậm rãi đi loanh quanh, chẳng xác định điểm đến, vừa đi vừa khẽ ngẩng đầu nhìn sắc vàng ruộm của lá cây bạch quả, và ánh nắng xuyên qua những tán cây, chiếu loá mắt người.
Thật là buồn chán. Cô cảm thấy hơi tiếc vì đã không mang sách học từ vừng IELST theo, nhưng đang nhớ đến giọng làm nũng nhão nhoét của Giang Bách Lệ, cô lại lười quay về lấy.
Lạc Chỉ đang ngẩn ra trước hàng xe đạp ngoài toà nhà, đột nhiên cảm giác có người đang nhìn mình.
Một cô gái lạ mặt đang nhoẻn miệng cười với cô. Cô gái đeo kính gọng kim loại màu xanh dương, khoảng cách giữa hai mắt khá xa, người mạc một chiếc quần jean hơi bạc màu và chiếc áo phông dài tay màu tím nhạt, hơi mập. chỗ bắp đùi chật căng.
Lạc Chỉ bỗng nhớ ra, cô ấy là bạn thời học cấp ba của mình tên là Trịnh Văn Thuỵ.
“Làm gì mà ngây ra thế ?” Trịnh Văn Thuỵ lên tiếng hỏi.”Không có gì, chỉ là đang nghĩ... nên làm gì tiếp theo.” Giọng điệu thân thiết của đối phương làm cô hơi ngạc nhiên.
“Ăn cơm chưa?”
“Giờ còn sớm quá, đang định về ký túc thu dọn một lúc rồi đi ăn.”
“Vậy cùng đi đi.”
Lạc Chỉ gật đầu theo bản năng nói “Được.”
Lạc Chỉ không quen Trịnh Văn Thuỵ, nhưng những ai là học sinh trường cấp ba Chấn Hoa thì đều nhớ, năm lớp 12 có một cô gái lớp 3 mặc áo phông cộc tay với quần ngố, đi sandal ra tập thể dục giữa giờ. Vào giữa tháng ba giá rét.
Tất cả mọi người đều giống như bị vẹo cổ, ngẹo cả đầu để nhìn về phía cô ấy. Lạc Chỉ chỉe biết cô bạn này học giỏi, hiện giờ đang học ở khoa Khoa học máy tính của đại học P. Năm xưa lúc cô ấy làm ra hành động điên khùng đó, Lạc Chỉ chỉ cho đấy là sự kỳ quặc của tuổi dậy thì mà thôi, ai mà chẳng có chứß Chính cô cũng có một mớ những điểm quái gở.
Thế nhưng, cô với Trịnh Văn Thuỵ thậm chí chưa nói chuyện bao giờ, lời mời này thực kỳ lạ.
Trịnh Văn Thuỵ vừa ngồi xuống ghế trong hàng thịt nướng đã nhẹ nhàng hỏi cô: “Muốn uống chút rượu, không phiền chứ?”
Hoá ra cô ấy chỉ túm bừa một người cùng uống rượu giải sầu thôi. Nghĩ vậy, Lạc Chỉ cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Thịt nướng bày ra , rượu cũng được đưa lên. Hai người bắt đầu ăn trong lặng lẽ. Trinh Văn Thuỵ uống liên tiếp, vừa uống vừa hát, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu, mỉm cười khách sao với Lạc Chỉ.
Bâuuf không khí im ắng một cách kỳ quặc như thế, mãi cho đến khi Trịnh Văn thuỵ đã uống ngà ngà say.
“Mình từng là một người rất bình thường.”
Cách mở đầu câu chuyện cũng khó hiểu y như bữa ăn này. Lạc Chỉ hơi ngẩn ra một lát, rồi cũng định thần lại, gật gật đầu, tỏ ý mình đang lắng nghe.
“Để đến gần được với cậu ấy, mình cố gắng học hành, lọt vào top năm của lớp.”
Lạc Chỉ rất bất ngờ, không biết phải nói gì mới phải. Nói rằng “Cậu giỏi thật đấy“.
Hay là “Cậu ấy là ai vậy?”
“Nhưng vẫn vô dụng. Thế nên, sau này mình đã làm rất nhiều chuyện xấu để tự trừng phạt bản thân mình.”
Trịnh Văn Thuỵ nói xong, ngẩng đầu, đôi mắt hơi đỏ lên, nhìn Lạc Chỉ chăm chú.
Tim Lạc Chỉ bất chợt hoảng loạn. Cô cảm thấy đây không phải lúc thích hợp để nghe chuyện phiếm, cũng chẳng có hứng thú nghe. Cô bắt đầu cảm thấy hối hận vì bửa cơm kỳ quặc này.
“Ví dụ như... Ví dụ như chuyện xấu gì?” Lạc Chỉ vẫn kiên nhẫn hỏi.
Trịnh Văn thuỵ không trả lời, nhếch một bên khoé miệng lên, cười nhạt nhẽo.
Lạc Chỉ hơi lúng túng, bèn bổ sung thêm “Ý mình là tại sao cậu phải làm thế?”
“Để huỷ diệt hình tượng của chính mình trong lòng cậu ấy.” Trịnh Văn Thuỵ trả lời.Đáp án này hấp dẫn Lạc Chỉ. Cô hơi ngẩn người, cúi đầu xuống nhìn chằm chằm một miếng thịt ba chỉ nướng đã nguội, phía trên có chút mỡ trắng đông lại.
Cô nghĩ về chính mình. Cô cũng tò mò về hình tượng của mình trong lòng Thịnh Hoài Nam lắm chứ. Khi cả hai cùng cầm chai trà lên, anh chẳng có ấn tượng gì. Lần đầu cùng uống cà phê, anh cũng phân tâm. Rốt cuộc hình tượng của cô trong lòng anh như thế nào? Liệu có phải cũng đã bị huỷ hoại hoàn toàn vì vẻ giả tạo và bực bội của cô khi trong quán cà phê không?
Lạc Chỉ thở dài.
“Dẫu có trở nên xuất sắc hơn thì cũng chẳng chạm tới được, đã vậy thì thà rằng dứt khoát phá bỏ hết mọi con đường đến gần cậu ấy, có lẽ làm vậy có thể sẽ khiến lòng mình nguôi ngoai.” Trinh Văn Thuỵ ợ một tiếng rồi bật cười, ngửa cổ uống một hơi hết chỗ rượu còn lại trong chén, tiếp tục nói.
Lạc Chỉ nghe tới đây thì mỉm cười. Suy nghĩ này thật đặc biệt.
“Nhưng mình không tuyệt vọng. Đã đến mức ấy rồi, mình vẫn chưa bỏ cuộc.”
Sao có thể dễ dàng vậy chứ? Lạc Chỉ không nói vẫn cúi đầu tiếp tục mỉm cười.
“Cậu muốn biết vì sao mình thích cậu ấy không?”
Lạc Chỉ ngẩng đầu, hơi sững ra.
“Bởi vì cậu ấy quá hoàn hảo.Là vì chúng mình chỉ cách có một cái hành
lang, hàng ngày đều có thể nhìn thấy cậu ấy ngồi ngay ngắn đọc sách giải đề, hoặc trong giờ lén chơi game dưới ngăn bàn, bị thầy cô phát hiện gọi lên bảng vẫn có thể trả lời câu hỏi. Là bởi mỗi bước đi của cậu ấy đều mang theo mùi hương thơm dịu của quần áo. Cậu ấy đi đáng bóng về người đầy mồ hôi, nhưng chẳng hề có mùi gì kỳ lạ. Mình lấy hết can đảm đưa khăn giấy cho cậu ấy, lại nghe được cậu ấy cảm ơn bằng chất giọng hay vô cùng, cả khi cười, đôi mắt cũng cong cong như vầng trăng khuyết...”
“Mình không có lý tưởng gì. Gia đình cũng chỉ đặt kỳ vọng vào em trai mình mà thôi. Mình thi đỗ vào trường đại học tốt thế này đều nằm ngoài dự liệu của cả nhà. Người trong gia đình mình đều rất bình thường, khi ăn tối thậm chí còn có thể cãi nhau chỉ vì chuyện trứng gà tăng giá. Nhìn thấy họ, mình xấu hổ lắm, chỉ muốn tranh đi thật xa. Mà cậu ấy, cậu ấy là người tốt đẹp nhất trong cuộc đời này của mình, khác hẳn với tất cả những người mình từng gặp trước khi lên cấp ba.”
“Phải, mình biết mình xấu, mình không xứng với cậu ấy. Nhưng ông trời vốn không công bằng, lẽ nào bản thân mình cũng phải tuyệt vọng? Vì đâu mà mình phải thích những người không bằng cậu ấy, chỉ bởi những người kém hơn cậu ấy mới hợp với mình? Tại sao mình phải nghĩ thoáng ra một chút? Cớ gì lại phải từ bỏ?!”
Trịnh Văn Thuỵ càng nói càng kích động, nước mắt tuôn như mưa. Cô ấy nhìn trân trân vào đĩa thịt nướng, cơ thể vốn cứng nhắc bỗng run lên nhè nhẹ. Ban đầu khi nghe Trịnh Văn Thuỵ kệ chuyện không đầu không đuôi như thế, Lạc Chỉ vốn vẫn nín cười, cảm thấy giống như cô ấy đang diễn trò vậy. Nhưng nghe đến đây bất giác cô cũng cảm thấy có chút chua xót thoáng qua.
Đúng vậy, vì sao phải từ bỏ? Ông trời vẫn luôn cố ý giày vò con người, cứ bày ra trước mắt bạn những điều tốt đẹp, sao đó đợi cho đến khi bạn khao khát những thứ ấy đến độ coi thường tất cả mọi điều khác thì lại đột ngột lấy về, rồi nói với bạn, đừng mơ mộng hão huyền nữa, những thứ này chẳng liên quan gì đến bạn đâu.
Vậy nên chúng ta mới không từ bỏ được. Thượng đế bất công một cách trắng trợn. Nhưng con người vẫn được quyền cô chấp kia mà.
Lạc Chỉ chìm trong suy nghĩ, có nỗi buồn khó nén thoáng qua trong lòng.
Vả lại, bậy giờ Lạc Chỉ đã biết rồi, “cậu ấy” mà Trịnh Văn Thuỵ nói đến chính là Thịnh Hoài Nam. Mặc dù từ đầu đến cuối, cô ấy khồng hề nhắc đến tên anh.
Cô ấy yêu anh ấy, nhưng anh không yêu cô ấy. Đây là một chủ đề rất nhàm chán, lại còn kéo dài không dứt. Từ năm lớp mười Trịnh Văn Thuỵ đã thích người ấy, thổ lộ rồi bị từ chối. Về sau người ấy có bạn gái, cô ấy thề sẽ từ bỏ. Lên đại học, người ấy và bạn gái chia tay, cô ấy lấy hết can đảm thổ lộ một lần nữa, rồi lại bị từ chối bằng một nụ cười ấm áp.
Tất cả những gì Lạc Chỉ làm là tuỳ lúc mà cười hoặc thở dài, thêm động tac như gật hay lắc đầu, cả ánh mắt tĩnh lặng cảm thông.
Trịnh Văn Thuỵ nói yêu thần rất đau khổ. Lúc biết cậu ấy có bạn gái, cô ấy đã để thầy cô giáo, cũng như hoạc sinh toàn trường nhìn thấ cô ăn mặc mát mẻ ra tập thể dục giữa giờ. Bị cười nhao như vậy khiến cô cảm thấy mình bị trừng phạt đáng lắm. Tự hành hạ chính mình, vui biết bao nhiêu.
Đó là lần cuối cùng cô ấy làm điều ngốc ngếch ở thời cấp ba.
Nhưng không phải lần cuối trong đời.
Cô ấy nói, vốn tưởng rằng đã quên, đã bỏ cuộc, nhưng lên đại học vẫn không kìm được mà tìm hiểu về người mà cậu ấy yêu, rồi tự nhào nặn bản thân thành một cô gái hoạt bát năng nổ.
Lạc Chỉ dở khóc dở cười nhưng trong lòng lại dâng lên một thứ tình cảm rất đỗi dịu dàng và trìu mến. Cô gái kỳ lạ này có vẻ không biết cách lấy cảm tình từ người khác, nhưng cô lại chẳng muốn chê cười sự vùng về của đối phương.
Đám con gái hay tụ tập lại với nhau, bàn tính xem làm thế nào để nắm giữ hoặc đùa giỡn trái tim của một chàng trai. Nhưng Lạc Chỉ thích cô gái ngốc ngếch cứ một mình chiến đấu này hơn.
Cái gọi là “chủ nghĩa anh hùng cá nhân” mà người ta nói, có lẽ chính là điều này đây.
Dĩ nhiên cô cũng phải thừa nhận, bản thân mình thích xem kiểu “bi kịch anh hùng” này, cảm thấy vui trên nỗi đau của người khác, quả thật tâm lý cũng có hút xấu xa.
Lúc sau Trịnh Văn Thuỵ đã say bí tỉ, không còn nói mấy câu úp mở để vớt vát thể diện như “Thực ra mình tỉnh ngộ rồi, bây giờ cũng không để ý đến cậu ấy nhiều nữa“. Cô ấy chỉ nằm bò ra bàn, khẽ nức nở. Lạc Chỉ cuối cùng cũng thở phảo một hơi, rời mắt đến tấm kính bên phải,nét mặt nhè nhõm mà hừng hờ. Buổi tối mùa thu ở Bắc Kinh vẫn rất lạnh, nhưng sự chênh lệch nhiệt độ trong quán thịt nướng khiến cho cửa kính cũng đọng lại hơi nước.
Lạc Chỉ thử cầm chén rượu lên, uống một ngụm.
Cả cô và cô ấy đều là người không được yêu. Bản thân Lạc Chỉ không dũng cảm như Trịnh Văn Thuỵ, thế nên cô chỉ có thể uống rượu để bầy tỏ sự ngưỡng mộ.
Trên đời này lúc nào cũng có một loại người như thế. Sự tồn tại của họ đối với những người bình thường mà nói, luôn luôn là một kiểu mỉa mai.
Điển hình là Thịnh Hoài Nam.
“Đúng rồi, cậu và bạn gái cũ của cậu ấy là bản cùng lớp phải không?”
Lạc Chỉ cho rằng người đối diện đã ngủ say, câu nói vừa xong làm cô giật mình.
“Ừ.”
“Quan hệ tốt không?”
“Không thân.”
“Thế giờ còn liên lạc không?”
“Không.”
Trịnh Văn Thuỵ bỗng cười phá lên: “Nói dối.”
-Hết