Lạc Chỉ ngồi trong góc quán cà phê ở tầng Một tòa nhà thương mại, vừa ngáp vừa chờ Lạc Dương vẫn đang tăng ca, dù hôm nay là thứ Bảy. Cô gọi một tách Mocha chocolate trắng, sau đó một tay chống cằm, một tay dùng thìa gạt hết lớp kem bên trên đi, chốc chốc lại cười ngốc nghếch.
Cô cũng chẳng biết sao mình lại cười.
Hôm đó về đến ký túc xá đã là bảy giờ sáng. Lúc gọi xe về trường có đi ngang qua cửa hàng McDonald’s, Thịnh Hoài Nam bảo cô đợi trên xe, mấy phút sau anh bê hai cốc đồ uống nóng và một chiếc túi giấy đi ra, đưa cho cô nói: “Lạnh cóng rồi đúng không?”
Cô nghĩ, áp cốc cà phê này vào má, dường như vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm của buổi sáng ngày hôm đó.
Khi Lạc Chỉ đẩy cửa phòng ký túc, Giang Bách Lệ vẫn chưa ngủ. Cô ấy ngồi trên giường như một nữ vương kiêu ngạo. Lúc Lạc Chỉ cẩn thận dè dặt bước vào trong, cô ấy cười gian một tiếng.
Lạc Chỉ biết lúc trước cô ấy trì hoãn cái hẹn đi ăn lẩu mấy tối liền đều vì ra ngoài với Qua Bích. Sau khi bỏ chạy khỏi Candy, Cố Chỉ Diệp đã đi với cô ấy đến khuya, mặc dù không hứa hẹn gì, nhưng vẫn rất mờ ám.
“Chúc mừng cậu.” Lạc Chỉ nhổ ngụm nước súc miệng ra, ngẩng đầu nhìn nữ vương đang tắm mình trong ánh nắng: “Mấy ngày trước còn khóc thút thít, giờ lại khó xử giữa hai giai đẹp. Đúng là đời khó đoán.”
Bách Lệ bật cười, đằng sau sự hư vinh và ngượng ngùng là một chút bất lực.
Lạc Chỉ chui vào trong chăn. Vào lúc sắp ngủ, cô bỗng nghe thấy giọng nói khàn khàn của Giang Bách Lệ vọng tới từ giường trên.
“Tối hôm đó, khi bọn mình ở trong phòng hát, Qua Bích cũng đi hát với một nhóm bạn đại học của Trần Mặc Hàm. Mình đoán chắc anh ấy vẫn hát rất hay, khiến Trần Mặc Hàm hãnh diện trước mặt bạn bè.”
Lạc Chỉ thở dài trong mơ màng.
“Trước khi Cố Chỉ Diệp hát bài hát đó, mình đột nhiên nhận được tin nhắn của anh ấy. Anh ấy nói, anh ấy vẫn còn nhớ lần đầu đi karaoke với mình đã chọn bài ‘Ký ức độc nhất’. Lúc đó anh ấy rất muốn thể hiện thật tốt bài hát này, để cô gái quê là mình đây phải chấn động.”
Bách Lệ cười khô khốc, lát sau mới chậm rãi nói: “Anh ấy bảo tiếc là về sau không biết vì sao lại mải mê hát nốt cao, phô diễn độ khó kỹ thuật, cuối cùng thành hát rock, quên luôn là phải nghiêm chỉnh hát cho mình một bài tình ca.”
“Xin lỗi, cuối cùng gửi tài liệu đi được rồi. Càng sát Tết càng bận, ba sinh viên thực tập chẳng ai được việc, giao chuyện gì cũng không làm tốt, chỉ biết ngồi đó lướt mạng và chat thôi.”
Lạc Dương mặc chiếc áo lông màu đen từ đằng xa chạy lại, ngồi vào ghế đối diện Lạc Chỉ.
“Thực tập sinh thường giành việc để làm cơ mà?” Lạc Chỉ thắc mắc.
“Mấy cô cậu ở phòng bọn anh đâu phải thực tập sinh được tuyển theo trình tự thông thường, toàn là họ hàng của giám đốc hoặc là con của bạn, tới đây làm cũng chỉ vì cái giấy chứng nhận thực tập, để sau này lý lịch đẹp một chút.”
Lạc Chỉ gật đầu: “Đi đâu ăn đây? Em vô tình bắt chẹt được anh bữa cơm này mà.”
Lạc Dương bật cười, vẻ mặt có chút bối rối và bất lực: “Em muốn ăn gì?”
Lạc Chỉ nghĩ một lát: “Em nghe nói ngõ Nam La cổ có quán hàu chiên, anh thấy sao?”
Ngõ cổ Nam La se lạnh vào ngày đông, nhiều quán ăn đặc sắc hai bên con ngõ đã đóng cửa từ sớm. Lạc Chỉ ra khỏi ngã rẽ, vội vàng chạy đến trước một cánh cửa gỗ, đưa tay đẩy khẽ, sau đó thở phào: “Ôi may mà chưa đóng cửa.”
Quán rất bé, chỉ có ba chiếc bàn đá, thoạt nhìn trông giống như chủ nhà cố ý chừa ra một gian phòng khách nhỏ để buôn bán. Đồ ăn nhanh chóng được mang lên. Lạc Chỉ chưa ăn trưa nên chăm chú “tấn công” đĩa hàu chiên tươi ngon, không chú ý đến Lạc Dương mãi vẫn chưa động đũa. Cuối cùng đã ăn xong, cô uống một ngụm to nước khế ép, mới phát hiện bát mỳ lạnh trước mặt Lạc Dương gần như vẫn đầy nguyên.
“Anh không ăn à?”
“Anh không đói, buổi trưa đã ăn phần cơm hộp của hai người rồi.”
“Đưa em đi, em chưa ăn no.”
Lạc Dương cười, đẩy chiếc đĩa sang cho cô, bản thân anh thì tựa người vào chiếc tủ sách bên cạnh bàn đá, nhắm mắt nghỉ ngơi. Một lúc lâu sau khi anh mở mắt thì nhìn thấy hàu chiên, mỳ lạnh, hành tây chiên, mực chiên đã được cô “càn quét” gọn ghẽ, chỉ còn lại một chút vụn thức ăn.
“No rồi?”
“Vâng,” Lạc Chỉ cúi đầu lau miệng bằng giấy ăn: “hơi đầy bụng.”
“Có chuyện gì vui à? Anh thấy sắc mặt em hồng hào hẳn.”
Lạc Chỉ nhoẻn miệng cười, khẽ chớp mắt nhưng không đáp lại.
Sau đó hai người rơi vào một khoảng lặng dài hơn. Chủ quán và nhân viên ngồi nói chuyện ở gian phòng phía sau cánh cửa, trong căn phòng nhỏ vắng lặng chỉ có hai người họ ngồi đối diện nhau, chẳng nói năng gì, mắt dán vào đống đĩa trước mặt.
“Đã đặt vé chưa?” Rốt cuộc Lạc Dương vẫn lên tiếng trước.
“Ngày mai em sẽ ra ga tàu thử vận may, điểm đặt vé gần trường không có vé nằm.”
“Mùng Một đầu năm anh mới về, tháng trước đã đặt vé máy bay rồi. Nếu ngày mai em không mua được vé, phải nhanh chóng gọi điện cho anh, anh sẽ liên lạc với đại lý vé mà công ty bọn anh hay mua, nếu quả thực hết cách thì đi máy bay về.”
Lạc Chỉ gật đầu, rồi bỗng bật cười.
“Cười gì?”
“Không có gì.” Cô cười tít mắt, lắc đầu nguây nguẩy, trông như một nàng hồ ly bé hiền lành: “Bầu không khí này... Không có gì đáng nói nữa, em nên về trường thôi. Đã ăn no uống say rồi, em sẽ giữ mồm giữ miệng.”
Lạc Dương dở khóc dở cười: “Vậy em định hỏi gì?”
“Lúc đó anh có nhắc đến ‘cô ấy’ ở trong điện thoại.” Lạc Chỉ nhìn thẳng vào mắt anh, cô không vòng vo nữa. Nụ cười trên mặt Lạc Dương nhạt dần, cuối cùng anh bần thần nhìn đèn treo trên trần nhà.
Buổi sáng khi ký tên lên tập tài liệu trong phòng in ấn, mùi của máy photocopy khiến anh rất muốn muốn nôn, đầu óc choáng váng. Nhớ ra buổi chiều còn đi gặp Lạc Chỉ - cô em gái trong sáng vẫn còn đi học của mình, Lạc Dương cúi đầu nhìn đôi giày da không chút bụi bẩn của mình, lòng bỗng nhiên hoảng hốt. Trong năm phút chờ tài liệu được đưa đi, anh dùng IP trung gian đăng nhập vào forum trường đại học Z. Chỉ mới đi làm có nửa năm mà cuộc sống sinh viên dường như đã trôi qua lâu lắm. Forum trường đang ngập trong các cuộc tranh cãi về những chủ đề “hot”, trong mắt anh chúng chẳng khác nào tòa lâu đài cát mà đám trẻ con hay đắp khi chơi đùa, đồ sộ nhưng cũng tan vỡ nhanh chóng.
Lạc Dương tỉnh táo trở lại. Dưới ánh đèn trắng xanh, Lạc Chỉ đang chăm chú nhìn anh bằng đôi mắt trong veo.
“Là một đàn em, ngày trước quan hệ cũng tốt, sắp học hết năm thứ nhất thì lại đột ngột thôi học mà không rõ lý do. Chị dâu em có chút hiểu lầm bọn anh, nhưng sau đó đã làm sáng tỏ rồi, chỉ đơn giản vậy thôi.”
Lạc Chỉ sững người, ngẫm nghĩ một lát, không hỏi tiếp mà chỉ mỉm cười gật đầu: “Thôi em không hỏi nữa. Nhưng anh à, em mong là anh sẽ trân trọng chị Niệm Từ.”
Bản thân cô cũng cảm thấy lời nhắn nhủ này vừa sến vừa vô nghĩa, vậy mà Lạc Dương lại không hề cười nhạo.
Cô bảo anh trân trọng Trần Tĩnh, nhưng không dám hỏi, anh có thật sự yêu Trần Tĩnh sâu sắc như suy nghĩ của cô bấy lâu nay không.
“Còn muốn nói gì nữa không cô bé ngốc?”
“Anh thanh toán đi.”
Lạc Dương cười hiền, đưa tay xoa đầu cô, cao giọng gọi nhân viên thanh toán. Anh vừa rút ví tiền vừa thuận miệng hỏi: “Hai người đứng trước quán bít-tết lần trước là ai? Một nam một nữ ấy.”
Lạc Chỉ sững lại, đưa tay lên sờ mũi như một phản xạ: “Chẳng phải ai hết, đã qua cả rồi.”
Lạc Dương cũng không gặng hỏi nữa. Họ ít khi tìm hiểu kỹ những câu chuyện dài, cũng không có thời gian và tâm trạng để lắng nghe chi tiết. Nhiều lúc đôi bên chỉ cần một câu hỏi thể hiện sự quan tâm mà thôi.
Lạc Dương trông bóng Lạc Chỉ khuất sau cánh cổng trường mới xoay người len qua hàng xe taxi đang chờ bên đường.
Mấy ngày liền quay cuồng trong guồng tăng ca, giờ cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi thoải mái. Khi vừa mở cửa chung cư, anh nhìn thấy bạn cùng nhà bưng bát mì ra khỏi bếp, hai mắt thâm quầng, ngồi trong phòng khách vừa ăn vừa xem phim Trung Quốc trên kênh CCTV6. Anh mệt mỏi chào hỏi cậu ta rồi trở về phòng mình, vào đến nơi thì nằm vật ra giường, thậm chí không cởi áo sơ mi.
Lạc Dương ngủ một mạch tới tám giờ sáng, tức là hơn mười hai tiếng đồng hồ.
Hơn nữa, anh còn nằm mơ thấy cô ấy.
Anh mơ thấy dáng vẻ Đinh Thủy Tịnh dứt khoát tắt luôn máy khi điện thoại rung lên lần thứ tư, cô cười rất dịu dàng nhưng tay lại kiên quyết ấn phím tắt. Hình ảnh này diễn ra trong thời gian rất ngắn, chỉ là một khoảnh khắc đầy bất ngờ xen vào giấc mơ hỗn loạn của anh.
Nhưng khi tỉnh dậy, anh chẳng còn nhớ rõ những hình ảnh hỗn độn. Thứ duy nhất động lại chỉ có khoảnh khắc ngắn ngủi kia.
Ánh nắng ngày đông vương trên chăn, bụi bặm bay trong không khí.
Lúc đó, thầy Điền đang say mê giảng bài trên bục giảng.
“Có nhiều lời giải thích khác nhau về quan hệ giữa Chúa Cha, Chúa Con và Chúa Thánh Thần, từ đó nảy sinh không ít mâu thuẫn và tranh luận, cuối cùng dẫn đến sự phân tách trong nội bộ Kitô giáo. Một trong những bất đồng mà chúng ta thường nhắc đến giữa Công giáo và Chính thống giáo chính là sự lý giải không giống nhau về quan hệ giữa ba vị thánh này. Một lát nữa tiết thảo luận của chúng ta sẽ bắt đầu triển khai từ chủ đề này cùng với chiến tranh tôn giáo.”
Đinh Thủy Tịnh thuận tay vẽ lên giấy hai người một già một trẻ đang nắm tay nhau, người lớn nhả ra một thứ giống như vòng khói thuốc, cô vẽ thêm đuôi cho nó, bên trên có viết ‘Hi, holy ghost’ (Xin chào, Chúa Thánh Thần).” Cô đang định vẽ thêm vầng sáng trên đầu người lớn, nhưng mới vẽ được một nửa thì bị thầy lấy mất vở.
“Mọi người xem, bức tranh của bạn Đinh Thủy Tịnh đã chỉ ra đầy đủ quan điểm của Chính Thống giáo.”
Phía dưới vang lên tiếng cười và tiếng vỗ tay hào hứng. Lạc Dương đưa mắt nhìn sườn mặt Đinh Thủy Tịnh, khóe miệng cô hơi nhếch lên, đôi mắt ngập tràn vẻ đắc ý.
Lạc Dương rúc sâu trong chăn ấm, không hề có ý muốn ra khỏi giường, dường như chỉ cần nhắm mắt lại là có thể nghe thấy tiếng cười vang vọng trong phòng học cũ.
Hầu như tiết học nào thầy Điền cũng lấy tranh của Đinh Thủy Tịnh ra để minh họa bài giảng, mọi người cũng đã quen với chuyện này. Lịch sử trung cổ là môn tự chọn chung, giảng viên chính Điền Học Bình là Bao Công nổi tiếng của khoa Lịch sử, thế nên không nhiều sinh viên chọn môn này.
Mọi người chẳng xa lạ gì với Đinh Thủy Tịnh, đó là vì trong tiết học đầu tiên, cô ngồi ở chính giữa hàng thứ nhất, lại ngang nhiên vẽ tranh biếm họa thầy giáo trong vở. Thầy Điền dùng chiêu “tay không cướp dao” lấy mất tập tranh, giận dữ nhìn cô, vậy mà Đinh Thủy Tịnh chỉ cười nhạt, bình tĩnh hỏi: “Thầy ơi, thầy xem em vẽ có giống không?”
Nhớ lại cũng thật kỳ lạ, giảng đường đã được xây cách đây nhiều năm, không khí nơi đây lúc nào cũng nặng nề, nhưng hôm đó có mấy sinh viên to gan đùa cợt: “Thầy ơi cho bọn em xem với”. Thầy Điền vốn rất nghiêm khắc cũng len lén nhìn thử, ông bật cười thành tiếng, mọi người lại càng mạnh dạn hơn: “Cho chúng em xem với thầy ơi.”
Quả nhiên là rất giống, đôi tai to rộng, gương mặt đen nhẻm và nụ cười nửa miệng rất đặc trưng của thầy Điền được tái hiện vô cùng chân thực. Đám sinh viên bên dưới cười phá lên, thậm chí có cả tiếng vỗ tay. Thầy Điền nói: “Nếu không phải em vẽ giống thì tôi cũng chẳng thèm quan tâm đâu. Nào, lên bục giảng khai báo danh tính đi.”
“Chào mọi người, mình là Đinh Thủy Tịnh, là tân sinh viên khoa Chính trị quốc tế, chuyên ngành Pháp luật quốc tế.”
Thầy Điền nhướn mày nói: “Ồ, tôi còn tưởng tài nữ đây là sinh viên khoa Mỹ thuật chứ, lần sau đừng vẽ đẹp như thế, tôi sẽ không chú ý đến em nữa. Tài năng thiên bẩm nhiều khi cũng là một loại gánh nặng đấy.”
Đinh Thủy Tịnh thoáng thất thần, sau đó cô nhún vai nói “cảm ơn thầy”. Lạc Dương nhớ lại, đến giờ anh cũng chẳng hiểu nổi mình khi đó nữa. Lúc Đinh Thủy Tịnh trở về chỗ
ngồi, anh đưa một mẩu giấy cho cô từ phía sau, bên trong có viết: “Chào em, anh là Lạc Dương của khoa Toán. Anh học năm cuối rồi, ngồi ngay sau em, chúng ta làm quen nhé.”
Một cách bắt chuyện vô cùng tùy tiện.
Trong tiệc tốt nghiệp một năm sau đó, Lạc Dương đứng trên sân khấu mời rượu và phát biểu, đám bạn học phía dưới bỗng nổi hứng trêu chọc, bắt cặp đôi mẫu mực Lạc Dương và Trần Tĩnh kể lại tình sử của mình từ lúc mới quen biết. Lạc Dương không mấy thích khung cảnh ầm ĩ nhốn nháo này, những gương mặt cả thân quen lẫn xa lạ chăm chú nhìn khiến da đầu anh tê rần. Nhưng rốt cuộc thì vẫn chịu được, dù sao trong mắt người khác, anh quá hợp với không khí náo nhiệt ấm cúng này.
“Thì quen vậy thôi.” Anh thuận miệng nói.
“Bọn tôi là bạn cùng bàn hồi cấp Ba.” Trần Tĩnh đứng bên dịu dàng đỡ lời: “Hồi lớp Mười tôi là người bắt chuyện với anh ấy trước.”
“Gì vậy, hóa ra là chị dâu chủ động. Mọi người hiểu lầm bao năm trời, đại ca tệ quá.” Cậu Ba trong ký túc nhao lên phá đám.
“Cậu tưởng tôi giống cậu, cũng đi chủ động bắt chuyện với mấy em xinh tươi chắc?”
Vừa dứt lời, anh đã cảm thấy cơ thể mình cứng lại giữa tiếng cười đùa của bạn bè.
Lúc đó, dường như anh lại nhìn thấy Đinh Thủy Tịnh quay người lại, trên gương mặt xinh đẹp là nụ cười biếng nhác: “À, em ghét nhất là Toán. Chào anh.”
Sau màn chào hỏi đó, hai người không nói chuyện nữa. Trước khi tiết Lịch sử trung cổ của tuần tiếp theo bắt đầu, Lạc Dương bước vào trong giảng đường và trông thấy Đinh Thủy Tịnh ngồi ở hàng đầu tiên vẫy tay với anh, cười rất thoải mái. Thế là anh đi tới ngồi cùng với cô.
Trên bàn Đinh Thủy Tịnh có hai quyển sách, một quyển là giáo trình “Lịch sử trung cổ giản lược” mà thầy Điền chỉ định, quyển còn lại thực ra là tập phác thảo cực đẹp của cô ấy. Đinh Thủy Tịnh không hay chăm chú nghe giảng, cô thường vẽ vời lên sách, có lúc thầy Điền nói gì đó kích thích khiến cô mở tập phác thảo ra vẽ nhăng vẽ quậy một lúc.
Đinh Thủy Tịnh luôn ngồi ở hàng đầu tiên, lúc nào vẽ tranh cũng bị thầy Điền phát hiện, bị tóm cô cũng không sợ, vẫn uể oải đáp lời thầy, một già một trẻ, kẻ tung người hứng khiến người ta cảm thấy rất ấm áp. Trong đầu Lạc Dương chẳng đọng lại được bao nhiêu kiến thức về lịch sử trung cổ, nhưng anh vẫn còn nhớ rõ di động của Đinh Thủy Tịnh rung lên với tần suất dày đặc suốt tiết học. Dường như cô có rất nhiều bạn, tin nhắn tới tấp, tiếng bấm phím điện thoại “bíp bíp” nghe như tiếng củi cháy rừng rực ngày đông.
Hôm đó vừa hay là tiết tranh luận ngẫu hứng, sinh viên khoa Luật và khoa Lịch sử tranh nhau đứng dậy bày tỏ ý kiến. Thầy Điền cũng hăng hái tham gia cuộc tranh luận, dường như thời gian đang ngược dòng chảy trôi, nếp nhăn trên gương mặt thầy cũng giãn ra. Cuối cùng thầy nhớ đến Định Thủy Tịnh, trước khi tan học, thầy cười vui vẻ với cô ấy: “Họa sĩ của chúng ta có muốn nói gì không nhỉ?”
Lúc ấy Đinh Thủy Tịnh vừa mới đẩy tay Lạc Dương nói “Anh xem này”. Đột ngột bị gọi, cô buột miệng thốt lên: “Hả?”
Lạc Dương nghe thấy tiếng cười thiện ý. Mọi người đều coi cô gái này là bảo bối của lớp học, ai cũng thích cô, thường hay có người chào khi cô đi vào lớp. Lạc Dương hỏi thì Đinh Thủy Tịnh uể oải nói: “Thực ra em cũng có quen đâu.”
Đinh Thủy Tịnh chậm rãi đứng dậy, đưa mắt nhìn Lạc Dương rồi quay sang cười với thầy Điền như cô cháu gái cười lấy lòng ông mình. Sự im lặng kỳ lạ của cô khiến mọi người đổ dồn sự chú ý về phía này, chờ đợi cô nói ra những câu đùa dí dỏm, ra vẻ thông minh như trước đây. Thế nhưng giọng nói dịu dàng, ngôn từ lưu loát và nụ cười ngây thơ như thiên sứ của Đinh Thủy Tịnh đã thay đổi bầu không khí trong chớp mắt.
Hôm đó Đinh Thủy Tịnh ăn nói đĩnh đạc khiến thầy Điền rất vui, Lạc Dương lại cảm thấy nghi hoặc. Khi thầy Điền tổng kết lại, Lạc Dương hỏi Đinh Thủy Tịnh: “Lúc nãy em đẩy tay anh định nói gì thế?” Đinh Thủy Tịnh vội vàng mở tập phác thảo ra, chỉ tay vào một người, nói: “Anh xem, người này có giống anh chàng sinh viên nói ‘tín ngưỡng là một biểu hiện của tư tưởng lười nhác’ không?”
Cậu ta có một chiếc mũi to và đôi mắt lương thiện, còn cả một mái tóc rối bù.
“Ừ, tất nhiên là giống rồi.”
Đinh Thủy Tịnh cười đắc ý, rồi lại vẽ thêm hai nét vào vở: “Anh trông, giờ anh ta có giống thầy Điền không?”
Lạc Dương suýt thì phun nước miếng, hành động này của Đinh Thủy Tịnh khiến anh nghi ngờ không biết nam sinh đứng lên phát biểu kia có phải con riêng của thầy Điền không.
Điều khiến Lạc Dương thích ở Đinh Thủy Tịnh, đó là cô thực ra cũng có chú ý đến những lời khen mà mọi người dành cho mình. Dù sao một người có thể diễn thuyết một cách tự nhiên và đầy ngẫu hứng như vậy ắt hẳn phải biết quan sát người xem. Nhưng Đinh Thủy Tịnh làm điều đó thoải mái như một thói quen, cũng không tỏ vẻ ngượng ngùng hay khiêm tốn. Chỉ bởi đó là thói quen của cô, cho nên trong đó mới hàm chứa vẻ hăng hái và kiêu ngạo đầy biếng nhác như vậy.
Vì thế Lạc Dương không khen cô, không cười dịu dàng nói với cô như những cô gái khác những câu kiểu như “Ai nói con gái đẹp thì không có học vấn?”
Lạc Dương không bao giờ thích người so đo hơn thua. Trong lòng anh hiểu rõ, mình làm việc đâu ra đấy, các mối quan hệ cũng tốt đẹp, hoàn toàn chẳng có gì để phải tự ti trước mặt Đinh Thủy Tịnh. Nhưng không biết vì sao anh không muốn khen cô, không muốn để cô đối xử với mình như với những người khác, chỉ nhìn một cái rồi hờ hững trả lời: “À, cảm ơn, cũng chỉ có vậy thôi, chẳng có gì ghê gớm.” Dường như làm vậy thì trong lòng Đinh Thủy Tịnh anh sẽ chỉ là một kẻ tầm thường, không có gì đặc biệt.
Đặc biệt? Lạc Dương chăm chú nhìn luồng sáng màu hổ phách trong lớp học cũ kĩ. Một cảm giác lạ lùng dâng lên trong lòng anh, nhịp đập trái tim cũng trở nên mạnh mẽ hơn, như một chiếc máy bơm nước chạy hết công suất, thậm chí bên tai anh cũng bắt đầu vọng lại những tiếng đùng đoàng. Anh quay sang nhìn Đinh Thủy Tịnh, phát hiện cô cũng đang nhìn mình, trong nụ cười tinh nghịch ẩn chứa sự thấu hiểu và ngợi khen.
Cô cười rất đẹp, anh nghĩ.
Cuộc đời vốn là những chuỗi thăng trầm, là sự giao thoa của ánh sáng. Có người là dấu mực đậm, có người là nét bút nhạt, có người nhiều lần ngang qua cuộc đời bạn nhưng không lưu lại vết tích gì. Còn có những người tuy chỉ là phận bèo nước gặp nhau, song lại khảm sâu vào trí nhớ, đi vào ký ức, thậm chí có thể trở thành tri kỷ chứ không phải chỉ là vị khách qua đường như ban đầu chúng ta vẫn nghĩ.
“Em vẽ rất sinh động.” Anh cầm tập phác thảo quan sát kĩ càng hướng đi và đường vân của mỗi nét bút. Thế rồi anh đột ngột quay sang nhìn cô: “Em vẽ chân dung anh được không?”
Khi xoay người, Lạc Dương mới ý thức được rằng họ cách nhau gần quá. Anh lặng lẽ rụt cổ lại, cầm giấy lên, quay sang phía có ánh sáng rồi giũ nhẹ.
Anh nghe thấy tiếng cười của Đinh Thủy Tịnh ở phía sau. Tới khi ngoảnh lại, cô đã lấy vở ra vẽ, chỉ là cô dùng tay trái che lại, không cho anh nhìn quá trình phác thảo.
“Người khác nhìn em sẽ thấy ngại.” Cô cười mỉm mà chẳng ngẩng lên nhìn anh.
Thế nhưng, Lạc Dương đã trông thấy bức chân dung bán thân của hai người. Họ đứng sánh vai nhau, lần lượt ở hai cạnh trái phải của tờ giấy, ở giữa là khoảng trắng đủ để vẽ một người.
“Đây là…”
“Em cho rằng đặc trưng và thần thái của con người được thể hiện dễ dàng nhất khi họ tương tác với người khác. Em chưa từng thấy dáng vẻ anh khi ở cùng người khác, thế nên em chỉ vẽ chúng ta thôi.”
Lạc Dương trấn tĩnh lại, chăm chú nhìn bức tranh. Không biết vì sao Lạc Dương ở trong tranh trông có vẻ rất sôi nổi, hệt như một cậu tân sinh viên.
“Bức tranh này làm gì có tương tác?”
“Tất nhiên là có rồi.” Đinh Thủy Tịnh dùng đầu kia của bút chì than vẽ một vòng tròn trên giấy, ngừng lại trong giây lát rồi ngẩng đầu mỉm cười rạng rỡ, khiến Lạc Dương không dám nhìn thẳng vào mắt cô: “Anh không nhìn ra sao?”
“Được rồi, tặng anh bức tranh này đi.”
“Không được, em thấy mình vẽ đẹp quá, em muốn giữ lại.”
Con gái thật lạ kỳ khi đột nhiên vô cớ kiếm chuyện. May mà Trần Tĩnh không như vậy.
Tất nhiên có lúc lạ một chút cũng tốt thôi, anh nghĩ.
Khi tan học, Trần Tĩnh đột ngột xuất hiện ở cửa, vẫy tay với anh rồi chỉ vào tay phải đang xách đồ ăn sẵn, nghiêng đầu cười dịu dàng.
Khóe mắt Lạc Dương bắt gặp nụ cười tinh nghịch của Đinh Thủy Tịnh, cô hóng chuyện rất đúng chỗ.
“Bạn gái?” Cô hỏi.
“Ừ.” Anh gật đầu với Đinh Thủy Tịnh, xách cặp rời khỏi giảng đường trước.
“Đàn em?” Trần Tĩnh hỏi.
“Ừ.”
Khi ngoảnh lại, anh nhìn thấy cô đang nằm bò ra bàn, mắt hướng về một điểm nào đó trên mặt đất, gương mặt nhìn nghiêng xinh đẹp như một bức tranh sơn dầu tĩnh lặng. Ánh nắng ban trưa hắt vào bậc thềm lớp học qua tấm rèm cửa màu đỏ sậm, chiếu lên người cô, ấm áp và rạng ngời như vầng sáng yêu thương của Thượng Đế.
Đúng lúc Đinh Thủy Tịnh cũng nghiêng mặt nhìn họ, khóe miệng cong thành nụ cười, ánh mắt dò xét đầy vẻ đăm chiêu.
Trái tim Lạc Dương hẫng một nhịp.
Trên đời này có rất nhiều chuyện đều bắt đầu từ một ánh nhìn quan sát trong thầm lặng.
“Đàn em à?” Anh lấy lại tinh thần, Trần Tĩnh đứng bên vẫn dịu dàng cười hỏi, giống như thời gian đã đi qua một vòng tuần hoàn.
“Lúc nãy em đã hỏi rồi.” Anh cười, tay trái đỡ lấy đồ ăn, tay phải khẽ nắm lấy tay cô.
Di động trong túi quần kêu “ting” một tiếng, là âm báo có tin nhắn mới.
Đinh Thủy Tịnh nói,
“Quan hệ giữa anh và bạn gái thật thú vị.”Anh không hiểu được ý cô.