Khi kỳ thi GRE kết thúc cũng là lúc Thịnh Hoài Nam biết tin ông nội anh qua đời, ông ngoại thì nguy kịch, đang phải cấp cứu.
Địa điểm thi là một trường đại học cách đại học P khá xa. Lạc Chỉ đợi bên ngoài cổng trường. Thời tiết tháng Sáu rất nóng nực, khi sắp hết thời gian thi, cô đến cửa hàng bên cạnh mua một chai nước đá, bọc trong chiếc khăn tay mang theo, định đợi anh ra ngoài thì đưa cho.
Thịnh Hoài Nam hòa trong dòng người đi ra khỏi trường thi. Vẻ mặt của anh bình thản, không cười, đến khi trông thấy Lạc Chỉ mới khẽ nhướng mày.
“Sao em tới đây? Nóng nực thế này chạy linh tinh làm gì?”
“Cho anh này.” Cô cười ngọt ngào: “Trong phòng thi có điều hòa, ra ngoài sẽ thấy khó chịu. Cầm lấy để hạ nhiệt.”
Anh kéo Lạc Chỉ lại, hôn khẽ lên một bên thái dương, rồi nắm tay cô đi qua vườn trường về phía cổng.
“Thi cử thế nào?”
“Tốt lắm.”
Thịnh Hoài Nam không vờ khiêm tốn. Lạc Chỉ cười, siết lấy bàn tay anh.
“Anh mua vé máy bay rồi, mai phải về nhà. Chắc là vài hôm mới quay lại được. Xong tang lễ của ông nội còn phải ở lại với bố mẹ. Họ không ổn cho lắm.”
Lạc Chỉ mấp máy khóe môi nhưng không biết nói gì.
“Cho nên bài vở anh nhờ bạn bè trong trường rồi. Thể dục thì anh đã viết đơn xin nghỉ phép, còn bài tập mấy môn tự chọn, em giúp anh nhé.” Anh sợ cô lo nên cố nói bằng giọng thật thoải mái.
Lạc Chỉ gật đầu: “Đương nhiên rồi, em rất đáng tin đấy. Chắc chắn điểm bài tập còn cao hơn anh tự làm.”
“Ai bảo mấy môn tự chọn chúng ta đăng ký toàn là những thứ như kiểu Lịch sử mỹ thuật phương Tây chứ? Nếu chọn những môn như Địa chấn đại cương, để xem ai được điểm cao hơn?” Thịnh Hoài Nam tỏ vẻ không phục.
Lạc Chỉ bật cười.
Cô buông anh ra, dùng khăn ướt lau mồ hôi trong lòng bàn tay rồi ngẩng lên nhìn tán cây rậm rạp trên đầu. Nắng xuyên qua kẽ lá giăng mắc, tạo thành nhiều đốm sáng lấp lánh như những ngôi sao nhỏ, rơi xuống khuôn mặt anh.
Họ thong thả đi một đoạn dài. Cả hai đều không nói gì, bầu không khí rất đỗi yên bình.
“Hôm trước Diệp Triển Nhan gọi điện, anh quên không nói với em. Cô ấy sang Paris học, gọi chào tạm biệt anh trước khi lên máy bay.” Thịnh Hoài Nam bỗng nhiên lên tiếng.
Cô gật đầu.
“Anh không nói gì với cô ấy hết.”
Lạc Chỉ mỉm cười: “Em đâu có ghen. Nửa năm không liên lạc, chắc cô ấy cũng chẳng có ý với anh nữa rồi.”
“Sau này sẽ không như thế.” Thịnh Hoài Nam khẽ giọng.
“Thế nào?”
“Chuyện gì anh cũng nói với em. Chúng ta không giấu nhau điều gì thì sẽ không có hiểu lầm nữa.”
Lạc Chỉ cắn môi, lòng đầy cảm động.
“Ừ, hứa rồi đấy.”
Sáng hôm sau, Lạc Chỉ tiễn Thịnh Hoài Nam ra khỏi trường, nhìn chiếc taxi chở anh dần biến mất giữa dòng xe cộ nườm nượp và những cột đèn giao thông. Sương mù tràn ngập, cô thậm chí không thể nhìn rõ ngã rẽ gần nhất. Ánh đèn đỏ mờ mịt trong màn sương trông xa như con mắt của loài thú dữ.
Buổi chiều, cô đến biệt thự gặp Chu Nhan. Cô ấy báo rằng sắp rời khỏi Bắc Kinh.
Từ khi không còn hai người giúp việc, Lạc Chỉ đã mơ hồ có sự chuẩn bị tâm lý. Cho đến khi cùng Chu Nhan đóng gói thu xếp đồ đạc, nghe cô ấy nói sắp lấy chồng ở tận nửa kia Trái đất, khoảng thời gian không dài nhưng cũng đủ để Lạc Chỉ dần thích ứng nên không hề có cảm giác bất ngờ.
Trong phòng khách toàn những hộp giấy được dán băng dính chằng chịt. Lạc Chỉ đột nhiên không nhớ nổi lần đầu tiên mình bước vào nơi này là như thế nào. Cô nghĩ, chiếc đàn dương cầm khi ấy chắc đã bán rồi.
Tiffany và Jake khóc lóc ôm lấy cô. Lạc Chỉ cố nén cảm giác cay cay nơi sống mũi, vỗ nhẹ lưng hai đứa trẻ rồi ngẩng đầu, mỉm cười với Chu Nhan đang đứng nơi cánh cửa.
Nước mắt bỗng dưng rơi xuống.
“Khi nào thì đi hẳn?”
“Cuối tuần này bọn trẻ đi trước. Chị còn phải giải quyết mấy vấn đề liên quan đến bất động sản, có khi phải ở lại tới tháng Bảy.”
Lạc Chỉ gật đầu: “Vâng, chị đi đi. Nhớ giữ gìn sức khỏe.”
Bao lời muốn nói đều nghẹn lại nơi lồng ngực.
“Thực ra thế này tốt mà. Trước khi chị đi có thể thấy em ổn thỏa về mọi chuyện, khác hẳn với em của hơn một năm trước, vừa tự tin vừa điềm tĩnh, không u buồn cũng chẳng gai góc nữa. Khiến chị có cảm giác hạnh phúc như thấy con gái mình trưởng thành.”
Lạc Chỉ ngưng khóc, mỉm cười: “Sao chị vẫn nói chuyện kiểu kỳ cục thế?”
Chu Nhan rót cho cô một tách trà như thường lệ: “Ngại quá, vẫn là trà Phổ Nhĩ. Em uống tạm vậy.”
“Cũng chỉ có ở chỗ của chị mới được uống trà ngon thế này.”
“Em ở nơi khác có uống trà bao giờ đâu? Chẳng có gì để so sánh thì lấy đâu ra ngon với không ngon?”
“Em cũng không cần phải yêu hết con trai trên đời mới biết Thịnh Hoài Nam…” Lạc Chỉ nói dở chừng thì im bặt, suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi.
Chu Nhan bật cười, nét mặt rất đỗi dịu dàng. Trong thoáng chốc, Lạc Chỉ như vừa nhìn thấy bóng dáng của cô ấy thời còn là một nữ sinh đại học.
“Ừ, chuyện đó thì chị tin.”
Bị trêu đến đỏ mặt, Lạc Chỉ liền đứng dậy: “Em đi xem bọn trẻ thế nào.”
Hai đứa nhóc vẫn quấn lấy cô đòi nghe kể chuyện. Giá sách gần như đã bị dọn dẹp sạch sẽ. Trước kia ở đây có đặt chiếc đĩa DVD phim hoạt hình “Búp bê Barbie”, cứ đến chiều là lớp vỏ nilon sẽ phản chiếu ánh nắng yếu ớt, khiến những vệt sáng lốm đốm rơi vào khuôn mặt Lạc Chỉ đang ngồi bên bàn. Hơi ấm quen thuộc đó giờ bỗng dưng không còn nữa, khiến cô bỗng dưng có cảm giác mất mát.
Lạc Chỉ cầm lấy quyển “Truyện cổ Andersen” có bìa cũ kỹ, biết hai đứa trẻ chỉ thích đồ đẹp kia hẳn không định mang theo thứ này.
Cô ngồi trên chiếc sofa nhỏ, để bọn trẻ sóng vai ngồi bên. Ánh hoàng hôn chiếu qua lớp kính thủy tinh, rải tia sáng lóng lánh trên mặt đất. Lạc Chỉ đọc từng câu từng chữ, cẩn thận và chi tiết như một phù thủy lưu lạc trong câu chuyện.
“Ngày xửa ngày xưa, có một vị quốc vương.”
Một vị quốc vương gặp một chú chim sơn ca, về sau lại mất đi nó.
Câu chuyện kết thúc.
Tiffany nghĩ mãi mà không hiểu. Câu chuyện của chim sơn ca khiến cô bé hoang mang: “Sao chú chim đó không cho quốc vương kể với người khác chuyện nó đã hót cho ông ấy nghe?”
“Có một số việc không nói ra vẫn tốt hơn.”
Cô nhóc nghiêng đầu: “Em thích nói hết ra cơ.”
Lạc Chỉ vuốt bím tóc Tiffany, nhìn cô nhóc con rồi sẽ lớn lên và trở thành một cô gái có những bí mật cất giấu trong lòng, dịu dàng nói: “Ừ, thế là tốt.”
Không có những tính toán, không có những nỗi khổ sở khi phải giấu kín trong lòng, vậy thì tốt biết bao.
Sau bữa cơm tối, Chu Nhan trả cho Lạc Chỉ tháng lương cuối cùng rồi lái xe đưa cô đến ga tàu.
“Xin lỗi nhé, lái xe nghỉ việc hết rồi, chị lại không rành đường về trường các em lắm, cũng chưa bao giờ dùng thiết bị định vị. Ôi, nữ tài xế là vậy đấy.”
Lạc Chỉ cười: “Chị dám lái nhưng chưa chắc em đã dám ngồi.”
Trời đêm đen kịt, ánh đèn của loại bóng tiết kiệm năng lượng ở ga tàu rất yếu ớt. Lạc Chỉ ôm lấy Chu Nhan, ngửi mùi hương hoa hồng trên làn tóc cô ấy, trái tim cũng bình thản lại.
“Chị phải giữ gìn sức khỏe đấy. Đừng để mình vất vả quá.”
“Chị biết.”
“Vậy em đi đây.”
“…Lạc Chỉ!”
Cô dừng lại, nhìn nụ cười hiền hậu như một người mẹ của Chu Nhan, đột nhiên thấy mắt cay cay.
“Chị không biết chuyện tương lai thế nào, nhưng chị nghĩ em đã có sự lựa chọn từ lâu rồi. Chị biết, em cho rằng mình đang dùng một khó khăn để trốn tránh một khó khăn khác, rồi cuối cùng vẫn phải đối mặt, hẳn là sẽ khó xử. Thế nhưng…”
Chu Nhan dừng lại một lát rồi nói bằng giọng kiên định: “Thế nhưng em thích cậu ấy. Đây vốn đã là câu trả lời cho lựa chọn của em. Thậm chí em đã có đáp án này từ hồi học lớp Mười.”
Lạc Chỉ dường như sụp đổ, đi vài bước trở lại chỗ Chu Nhan, vùi mặt vào vai cô ấy mà khóc.
Chu Nhan vỗ lưng cô, khẽ giọng: “Em là cô gái can đảm nhất mà chị từng biết.”
“Em đi đây. Mấy ngày cuối nếu có gì cần em giúp thì chị cứ gọi nhé.”
Cô lau nước mắt, vẫy tay rồi đi nhanh tới phía tàu. Tiếng nói của Chu Nhan được cơn gió
đưa đến sau lưng.
“Lạc Chỉ, phải hạnh phúc đấy.”
Vẫn là giọng đùa cợt đặc trưng của Chu Nhan. Dường như chỉ cần nhắm mắt lại là Lạc Chỉ có thể thấy nụ cười cợt nhả đầy vẻ chọc ghẹo của cô ấy.
“Chị nói nghe ghê quá đi mất.”
Có lẽ cô sẽ chẳng bao giờ gặp được một người như cô ấy, người sẵn lòng lắng nghe một cách đầy thiện ý, giúp cô gái vẫn chìm đắm trong giấc mộng của thời niên thiếu năm nào là cô có thể trưởng thành.
Cô không quay đầu lại.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Lạc Chỉ gọi điện cho Thịnh Hoài Nam, muốn hỏi tình hình chỗ anh. Không ngờ anh lại tắt máy, vậy nên cô chỉ có thể gửi tin nhắn.
Mấy tháng nay sóng điện thoại trong ký túc rất yếu. Câu hỏi thăm đơn giản “Anh có khỏe không?” của cô gửi mãi mà vẫn không được.
Lạc Chỉ ngồi trên giường, yên lặng nhìn cột sóng điện thoại trên màn hình giảm dần từ bốn đường thẳng xuống thành một vệt nhỏ xíu.
Có bao nhiêu mối quan hệ trên đời vì thứ tín hiệu yếu kém này mà không thể duy trì? Nếu không mở máy, sẽ còn có bao nhiêu người lặng thinh biến mất giữa ngập tràn nhớ nhung?
Một sự khủng hoảng bất chợt ập vào lòng Lạc Chỉ. Cô đành leo lên giường, đặt điện thoại bên gối, mỗi khi mơ màng ngủ lại giật mình tỉnh giấc, đưa tay ấn cho màn hình sáng lên, nhìn chằm chằm vào khoảng trống trên đó đợi một tin nhắn mãi không đến.
Đúng lúc này Giang Bách Lệ mở cửa bước vào, ném điện thoại di động rồi leo lên thang giường.
Cảnh tượng này hình như lâu lắm rồi không xuất hiện. Lúc trước, mỗi buổi tối sau khi cãi nhau với Qua Bích, Giang Bách Lệ sẽ chạy ào vào ký túc, nhào lên giường trên hành hạ chiếc điện thoại.
Lạc Chỉ đột nhiên mở bừng đôi mắt. Thời gian như quay ngược lại, như thể Giang Bách Lệ và Qua Bích chưa từng chia tay, như thể Lạc Chỉ và Thịnh Hoài Nam chưa từng hẹn hò.
“Bách Lệ? Cậu sao thế?”
Giang Bách Lệ khóc đến nghẹn cả tiếng: “Không có gì, Trần Mặc Hàm tìm mình gây sự mà thôi.”
Lạc Chỉ trở mình: “Không sao. Không sao đâu mà.”
Suốt một tuần không có tin tức của Thịnh Hoài Nam. Trong khoảng thời gian này, Lạc Chỉ nhận được tin nhắn của Trương Minh Thụy nói một tuần không thấy anh xuất hiện, mà đã sắp hết học kỳ, hỏi anh có chuyện gì không.
Cô không biết trả lời Trương Minh Thụy thế nào, cũng không thể nói “Mình không biết.”
Lạc Chỉ cứ mơ hồ như vậy, không lo lắng, không đau buồn, giống như mọi cảm xúc đều ngừng hoạt động.
Cuối tuần, Lạc Chỉ nhận được điện thoại của mẹ, nói cô Phó sẽ đến Bắc Kinh thăm con trai một mình, ở nhà nghỉ tại Đông Trực Môn, gần chỗ con trai làm việc. Mẹ nhờ cô ấy mang hộ mấy thứ, bảo cô thứ Bảy qua đó gặp.
Lạc Chỉ đồng ý với mẹ rồi ghi lại địa chỉ và số điện thoại.
“Lạc Lạc, con và bạn trai… dạo này thế nào rồi?”
Trong giọng của mẹ không có lấy một chút vui mừng, thậm chí còn có vẻ thăm dò và cẩn thận khó giải thích.
Lạc Chỉ cười: “Tốt lắm ạ.”
Cô nghĩ, giọng của mình hẳn phải vui vẻ lắm.
“Mẹ và chú Trần thì sao?”
Mẹ ở đầu dây bên kia dường như mới thở hắt ra một hơi: “Nói linh tinh.”
Lạc Chỉ cũng không gặng hỏi, chỉ cười đợi câu trả lời. Mấy giây sau, mẹ khẽ thủ thỉ: “Thực ra mẹ định mấy hôm nữa mới nói với con.”
“Sắp cưới rồi?”
“Mẹ và chú Trần nghĩ cả hai cũng qua hơn nửa đời người rồi, cho nên tháng sau chọn một ngày đẹp rồi đi đăng ký thôi. Nhưng hộ khẩu của chú ấy không ở đây mà để tại quê ở Quảng Tây. Thực ra dạo này chú ấy thường nói với mẹ rằng, ở đó hai anh em họ mở một xưởng đóng tàu nhỏ, trước đây vì trong nhà có việc nên mới tới đây, giờ muốn trở lại rồi. Cho nên bàn với mẹ xem có muốn cùng về đó, vào xưởng nhà mình làm việc không…”
Ban đầu Lạc Chỉ nghe rất chăm chú, nhưng dần dần lại bị phân tâm. Một con chim khách rất đẹp đậu xuống cành cây bạch quả bên ngoài khung cửa sổ, đi dọc theo nhành cây về phía cô.
Lạc Chỉ cầm điện thoại đi tới. Tín hiệu bắt đầu chập chờn, giọng của mẹ bị đứt đoạn, nghe như rất xa xôi.
Cô mỉm cười ngắm chú chim xanh đẹp lộng lẫy kia.
Hóa ra là báo tin mừng. Lạc Chỉ vươn tay ra, chú chim cũng không bị giật mình, chỉ đứng yên ở một khoảng cách không xa không gần, nghiêng đầu nhìn cô.
“Lạc Lạc, con thấy sao? Mẹ với cậu con bàn bạc cả buổi, vẫn cảm thấy hay là đợi con tốt nghiệp đại học…”
“Mẹ.” Lạc Chỉ ngắt lời, nói bằng giọng chắc nịch: “Mẹ đi đi.”
Ở đầu dây bên kia, cô nghe tiếng mẹ bật khóc.
Sáng thứ Bảy, Lạc Chỉ bị tiếng chuông điện thoại của Giang Bách Lệ đánh thức. Cô bước xuống giường, đi tới cạnh bàn cầm lấy cốc nước, ngẩng đầu nhìn Giang Bách Lệ đang ngồi ở giường trên vui vẻ nói chuyện điện thoại. Hôm qua cô ấy để nguyên kiểu tóc buộc đuôi ngựa đi ngủ, qua một đêm bị vểnh cao lên, thoạt nhìn rất giống chú chim khách lúc trước.
“Được, vậy anh tới đón em nhé. Mười rưỡi được không?”
Giang Bách Lệ cúp máy, hí hửng cầm khăn mặt và bàn chải chạy vào phòng tắm.
“Chú Cố muốn đưa mình đi nhà hàng đồ cay ở Đông Trực Môn để tiếp sức cho đợt thi cuối kỳ.”
Giang Bách Lệ chẳng khác nào một nữ thần liên tục tái sinh. Mới một đêm trước thôi cô ấy còn khóc sưng cả mắt vì rắc rối với Qua Bích và Trần Mặc Hàm, sáng nay đã có thể vì một bữa cơm mà vui như đứa trẻ lên sáu.
Lạc Chỉ quả thật chịu thua, phải thừa nhận là cô không so được với cô ấy.
“Cậu sống lại rồi đấy à?”
Giang Bách Lệ vừa kéo cửa phòng, nghe thế liền quay đầu, đôi mắt sáng lấp lánh tựa như chứa cả dải ngân hà bên trong.
“Đêm qua khóc một trận thỏa thích, bây giờ mình nghĩ thông suốt rồi. Mình quyết định sẽ quên hẳn Qua Bích để bắt đầu cuộc sống mới.” Ngừng một chút, cô ấy bổ sung: “Đương nhiên không thể lập tức quên ngay, nhưng mình sẽ dũng cảm hơn và bắt đầu theo đuổi chú Cố.”
Lạc Chỉ gật đầu, bật cười: “Ừ, đi đi.”
Cùng một câu “đi đi”, cô đã nói với cả Bách Lệ, cả mẹ, cả Chu Nhan. Còn bản thân vẫn đứng nguyên một chỗ, ngẩn ngơ đối mắt với chú chim khách, nhìn họ bước đi thật nhanh, bỏ lại cô một mình ở đó trông chừng chiếc điện thoại mãi không vang lên.
Hoặc có lẽ cô chính là chú chim báo tin mừng từ ngàn dặm xa bay đến đây.
“Đúng rồi, hai người định đi Đông Trực Môn đúng không? Cho mình đi ké với. Hôm nay mình cũng có việc phải sang bên đó.”