Em chưa bao giờ để thịt mỡ xuống thanh ngang dưới ghế, cũng không hề nịnh cô chủ nhà.
Em cũng không tập ăn cơm bằng ba chiếc đũa, chỉ là vì em thích anh, từng nghe nói anh hay làm thế nên mới thử làm.
Vào cái hôm trời mưa tầm tã ấy, vốn là em đang ở trong ký túc xá. Vì anh hỏi có bị mắc mưa không, em mới chạy ra ngoài.
Đến giờ em cũng chẳng nhớ nổi mình còn dối anh chuyện gì nữa. Em nghĩ, có lẽ mình nên nói với anh một câu xin lỗi.
“Nhưng em nói dối, đều là vì em thích anh, muốn anh cũng thích em mà thôi.”
Lạc Chỉ ôm Thịnh Hoài Nam thật chặt, áp khuôn mặt mình vào lồng ngực rộng của anh. Cô nhắm mắt lại, thấy bao câu chuyện vùi lấp trong lòng suốt nhiều năm qua giờ đều hiện rõ trước mắt như từng ngọn đèn tỏa sáng, chẳng kém gì so với màn đêm lung linh ở Bắc Kinh.
“Thời cấp Ba khi mới biết anh, em lúc nào cũng nghĩ, nhất định phải giỏi hơn anh, thế thì mẹ sẽ không buồn, không giận nữa. Em tưởng tượng anh là một cậu trai vô cùng tồi tệ. Thành tích của em phải tốt hơn anh, phải học thật nhiều thứ, sau đó nhất định phải nổi danh, ưu tú hơn anh, như vậy mẹ mới có thể cảm thấy ông trời có mắt. Nhưng càng nghĩ vậy, em càng nhớ đến khoảnh khắc anh chạy đến đòi chơi với em năm xưa. Anh nói, ‘Phụng thiên thừa vận, trẫm muốn cưới nàng.’ Anh tốt là thế kia mà…”
“Nhưng tên của anh vẫn xuất hiện trên mặt báo và trong những cuộc chuyện trò. Đội viên ưu tú, đại diện học sinh xuất sắc, huy chương vàng trong những cuộc thi… Đến giờ em vẫn còn nhớ, có một hôm đọc báo thấy anh tham gia một cuộc phỏng vấn ngắn trong cuộc thi tiếng Anh, em đã sợ đến mức làm rơi cả tờ báo xuống tầng dưới, suýt chút nữa là va phải người khác.”
“Cảm ơn trời đất, thành tích thi tốt nghiệp của em rất hoàn hảo. Trong top 10 người có điểm cao nhất thành phố không có tên anh, việc anh thi tệ còn khiến em vui hơn cả chuyện mình thi tốt.”
“Cho đến mãi sau này, em gặp anh.”
“Em biết hết, nhưng em vẫn cứ thích anh.”
Thịnh Hoài Nam lẳng lặng ôm chặt Lạc Chỉ, cọ cằm lên đỉnh đầu cô, nghe xong một lát mới khẽ nói: “Lạc Chỉ, anh thực sự mong mình có thể một lần nữa trở về là Thịnh Hoài Nam mà trước kia em thích.”
Lạc Chỉ giật mình.
Cô nói rất nhiều, nói rằng Thịnh Hoài Nam tài giỏi đến mức nào, cô đã chấp nhận tình cảm mình dành cho Thịnh Hoài Nam tài giỏi đó ra sao, nhưng không cách nào làm anh tin cô vẫn đang hết mực giữ gìn và nâng niu tình yêu ấy.
“Cảm ơn em đã từng yêu anh đến thế.”
“Không phải đã từng.”
“Giờ vẫn yêu. Nhưng sau này thì chưa chắc. Anh chẳng thể cam đoan mình sẽ mãi là người mà em thích như trước kia. Bây giờ em thích anh, tương lai không đảm bảo vẫn còn thích. Anh không muốn em phải hối hận.”
Cô biết những điều Thịnh Hoài Nam nói đều đúng cả. Nếu nhà không gặp chuyện, sau khi tốt nghiệp anh nhất định sẽ đi du học, còn cô thì phải đối mặt với khoảng cách và sự cản trở gia đình. Lúc đó cô không sợ, nhưng bây giờ, những lo âu phức tạp rõ ràng đang hiển hiện trong mắt Thịnh Hoài Nam.
Cô muốn cho anh một lời hứa hẹn, nhưng không làm sao thốt được nên lời. Quá khứ có êm đẹp đến đâu cũng chẳng ai ủi được anh của hiện tại.
Chỉ một câu nhẹ nhàng “Dù thế nào em cũng mãi yêu anh”, vậy là đủ rồi sao? Trên đời này có biết bao nhiêu người nói để rồi thất hứa…
Lạc Chỉ nhớ tới lời Chu Nhan.
“Các em có lòng tin là vì các em còn trẻ.”Cô hy vọng xiết bao họ mãi mãi dừng lại ở những tháng năm tuổi trẻ.
Họ đứng ở giữa Bắc Kinh, xung quanh là rất nhiều lầu cao với những lớp kính lóng lánh, như bao trùm lên hết thảy vạn vật. Con đường sau lưng tựa một mạch máu hình chữ Y, đèn xe nối liền, sáng đến lóa mắt.
Không biết có bao nhiêu đêm, bao nhiêu người mang nỗi thất vọng đứng ở nơi cao vời vợi này, ngắm nhìn Bắc Kinh.
Cuối cùng họ vẫn không nói gì thêm nữa.
Ba ngày sau, Thịnh Hoài Nam lên máy bay rời khỏi Bắc Kinh.
Lạc Chỉ không đi tiễn anh. Cô ngồi trong văn phòng, vật vã chỉnh sửa một bản thuyết trình cần dùng cho cuộc họp buổi chiều. Khi ngẩng đầu đã là mười giờ mười lăm phút. Người cô yêu đã cất cánh được mười lăm phút đồng hồ.
Cô không biết trong mười lăm phút máy bay có thể bay cao đến mức nào, liệu có phải đã bay xuyên qua những tầng mây.
“Thịnh Hoài Nam, tạm biệt.” Cô lẩm bẩm với chiếc máy tính.
Lạc Chỉ phát hiện mình cũng không quá khó chịu. Cô đã trải qua một năm trời không có Thịnh Hoài Nam. Anh đột ngột xuất hiện, sau đó biến mất, hệt như một giấc mơ, hôm sau tỉnh dậy lại thấy mình đang đứng trong tàu điện ngầm, nghe những tiếng trò chuyện ồn ào huyên náo bên tai và chợt nhận ra tất cả mọi nỗi đau đều chỉ là tưởng tượng.
Tình yêu của cô từ khi bắt đầu đã là một bí mật. Khi bí mật bị vạch trần, tình yêu cũng kết thúc.
Nhưng vào buổi chiều cái hôm anh rời đi, sau khi tan làm, Lạc Chỉ đang mệt mỏi lê đôi giày cao gót qua khoảng vườn sau thư viện thì chợt cảm thấy có một nỗi đau không thể diễn tả ập đến, lung lay theo từng bước chân.
Trong khu này từng có rất nhiều bậc học giả, giờ họ đã qua đời nên khoảng vườn cũng trống vắng hẳn. Từ sân trường rộn ràng bước vào một thế giới khác được tách biệt bởi những bước tường thấp bé, không khí nóng nực bên ngoài dường như tiêu tan, những tán cây xanh um đã che hết ánh nắng gay gắt. Từng ngôi nhà cổ đứng lặng trong quá khứ, hoài niệm chủ nhân cũ của mình.
Cô từng mỗi ngày nắm tay Thịnh Hoài Nam bước qua khoảng vườn này, nhìn số nhà rồi kể chuyện về những vị học giả từng sống ở đó. Hai người thong thả nói chuyện, từ từ đi ngang qua.
Lạc Chỉ thấy một con mèo hoang nhẹ nhàng nhảy lên bức tường, hướng mắt về phía sau lưng cô.
Vì vậy cô cũng quay lại nhìn.
Sau bức tường thấp bé là một bà cụ tóc bạc trắng đang đẩy ra cánh cửa màu xanh, để lộ hành lang chật chội vì xếp quá nhiều sách. Trong vườn, có một ông cụ đang ngồi trên ghế đá, thấy bà lão đi tới liền chống gậy đứng lên, run rẩy đưa cho bà một bông hoa đinh hương nở rộ.
Dưới ánh hoàng hôn của buổi chiều mùa hạ, đóa đinh hương trắng như một bông tuyết.
Bà lão mỉm cười, đưa tay nhận lấy.
Lạc Chỉ nhìn một lúc, chợt thấy đôi mắt ướt nhòe.
Đó là một giáo sư trong khoa Luật mà cô từng học. Thời cách mạng văn hóa, thầy là phần tử trí thức cũ, làm liên lụy đến vợ mình. Khi đó có rất nhiều người ly hôn. Vào thời đại tình người méo mó ấy, để trốn tránh tai họa, con người ta có thể làm bất cứ chuyện gì, nói gì đến ly hôn.
Nhưng vợ thầy không đồng ý.
“Khi đó bà ấy đã nói với thầy, chúng ta cứ cho rằng chia tay là tốt cho đối phương, nhưng lại không nghĩ đến nếu ở bên nhau thì sẽ tốt cho cả hai người.”
Lúc nghe được câu nói này, Lạc Chỉ đã lấy quyển nhật ký ra và ghi lại. Thịnh Hoài Nam ngồi cạnh thở dài cảm thán, tiếc là có quá nhiều người không thể cùng nhau trải qua những ngày khốn khó.
Lạc Chỉ và Thịnh Hoài Nam chẳng qua cũng chỉ là hai trong số “quá nhiều người”.
Cô đi qua hơn mười năm, buông bỏ khúc mắc của đời trước, phá vỡ rào cản trong tâm hồn, cuối cùng vẫn chỉ có thể là một trong “quá nhiều người”.
Anh cho rằng tình yêu của cô đến từ sự kính mến và nể phục, cho nên khi anh cảm thấy mình không xứng nữa, tình yêu đó cũng nhạt đi. Cô chỉ biết mình không thể dùng một lời hứa vẩn vơ để giữ anh ở lại, chỉ biết rằng xin Chu Nhan đưa anh đi là tốt cho anh, khiến anh một lần nữa được cả thế giới yêu thương, cho dù sau này họ không thể gặp lại.
Cho đến bây giờ họ cũng chưa từng thử suy nghĩ, nếu thật sự cứ ở bên nhau, cùng trải qua sóng gió thì kết quả sẽ thế nào.
Khi cô rốt cuộc có thể đưa ra một lời hứa thì anh đã xa đến nửa vòng trái đất, chẳng còn cơ hội để đứng trong khoảng vườn nhà mình vào lúc tóc đã bạc trắng, run rẩy đưa cho cô một nhành hoa.
Cô
cứ đứng trước cửa nhà người ta nhìn mãi, buồn như một đứa trẻ không được cho kẹo.
“Lạc Chỉ.”
Cô quay đầu lại, trông thấy chàng trai mà mình hằng mong nhớ đang đứng trong những vệt nắng loang lổ dưới tán cây. Bao nhiêu đốm sáng rơi vụn vãi trên chiếc áo sơ mi, túi xách ném ở dưới đất, anh đứng đó, nhìn cô mỉm cười. Cười như chưa bao giờ rời khỏi. Cười đến độ khiến cô ngỡ mình đang ở trong một cơn mơ.
Sao anh lại ở đây?Lạc Chỉ không thể hỏi thành lời, sợ sẽ nhận được đáp án như là chuyến bay bị hủy, ngày mai lại đi.
“Anh không đi nữa.”
Anh nói.
Lạc Chỉ lao đến ôm lấy anh, khóc không thành tiếng. Anh vỗ nhẹ lưng như đang trêu chọc cô sơ hở, để cảm xúc mất khống chế. Cô nghiêng mặt sang, khi thấy hai ông bà cụ ở trong vườn cũng đang nhìn họ cổ vũ với nụ cười hiền từ thì rốt cuộc cũng không kìm nén được mà òa lên khóc.
“Lúc em hỏi một năm nay anh đã làm gì, anh không dám trả lời em. Thực ra sau khi mẹ khỏi bệnh, anh vừa chuẩn bị thi SAT vừa đến khu kỹ thuật Trung Quan Thôn làm việc. Một đàn anh trước kia có quen biết vẫn luôn muốn cùng bạn bè mở một công ty chuyên sản xuất máy tính xách tay, nhưng người bạn đó đã đi học MBA. Hơn nửa năm nay anh giúp anh ấy liên hệ với khoa máy tính của các trường đại học xin làm đại lý, gần đây còn định lập trang web, thử kinh doanh online…”
Anh dừng lại một chút: “Nhưng việc làm này có quá nhiều rủi ro, trong mắt mẹ anh cũng không được coi là việc đàng hoàng gì. Đương nhiên suy nghĩ của mẹ không phải vấn đề chính. Chủ yếu là, anh phát hiện những thứ trước giờ mình chưa từng để tâm như là trường học danh tiếng hay học bổng, hay cả nhiều cái khác… lúc này thật đáng ao ước biết bao.”
“Thực ra thì… nhật ký của em luôn ở trong tay anh. Anh đòi được từ cô bạn Đinh gì gì dó. Lúc khó khăn nhất là anh lại mở ra đọc, đọc từng trang, từng trang một, để từ trong những câu chữ đó nhìn thấy bản thân của trước kia, và cả em trong quá khứ. Khi việc xin học bổng du học cuối cùng cũng thành công, anh đã rất vui mừng. Bởi vì anh nghĩ, rốt cuộc thì người mà em nhắc đến trong cuốn nhật ký kia cũng đã quay lại rồi.”
Anh lấy từ trong túi xách ra quyển nhật ký cũ ố vàng mà Lạc Chỉ vô cùng quen thuộc.
“Anh muốn vài năm nữa sẽ khôi phục tất cả, lại làm một người ưu tú, đi con đường rực rỡ mà mẹ muốn, cho mẹ niềm hy vọng. Quan trọng hơn là, đến khi ấy anh sẽ có đủ tự tin đứng bên em lần nữa, để em nhận ra rằng thực ra hết thảy đều chưa từng thay đổi, người em yêu vẫn là một người đi đến đâu cũng nổi bật, tỏa sáng.”
Dẫu giọng nói mang vẻ kiêu ngạo đầy bông đùa, ánh mắt anh lại rất chân thành tha thiết.
“Nhưng trước khi lên máy bay, anh chợt phát hiện, anh mãi mãi không thể tiếp tục sống nhờ vào cảm giác nổi trội hơn người và những mánh khóe thông minh vặt vãnh trước kia nữa. Quan trọng hơn là, anh mong được ở bên em. Tuy anh không muốn mình làm liên lụy đến em, nhưng chắc gì em đã không muốn bị anh liên lụy?”
Lạc Chỉ rưng rưng, lắc đầu thật mạnh.
“Anh nhớ, vào buổi tối một ngày trước khi đến tìm gặp em, anh đã khiêng một cái màn hình vi tính 24 inches và một chiếc CPU đi đến Trung Quan Thôn, tới lúc mệt không chịu nổi nữa thì đứng trên cầu vượt sang đường nghỉ tạm. Lúc đó, nhìn cả một dòng người đang đứng ở ngã tư đợi sang đường, ngắm những tòa nhà cao tầng xa lạ vây kín xung quanh, bỗng dưng anh nhớ em vô cùng. Khi ấy anh chỉ nghĩ, mặc kệ hiện giờ mình tồi tệ kém cỏi thế nào, anh nhất định cũng phải tìm gặp, hỏi em một câu. Hỏi xem em có bằng lòng…”
Anh dừng lại, cười ngượng ngùng: “Nhưng gặp em rồi, anh lại đổi ý, vì cảm thấy mình không có tư cách nhận lấy niềm mong đợi của em suốt bao nhiêu năm như vậy.”
“Em mong đợi gì chứ?” Lạc Chỉ bỗng tức giận gào lên.
Từ khoảnh khắc tình cảm này bắt đầu nảy nở ở phần u tối nhất trong sâu thẳm trái tim mình, điều cô mong đợi cũng chỉ là được ở bên anh. Anh là Thịnh Hoài Nam kia mà, là Thịnh Hoài Nam mà Lạc Chỉ yêu hết lòng hết dạ. Có bị đuổi học, anh vẫn là Thịnh Hoài Nam. Có trở nên nghèo khó, vẫn là Thịnh Hoài Nam mà cô thương mến.
Anh có nhỏ bé yếu đuối đến đâu, anh vẫn là anh. Người khác có vĩ đại tài giỏi tới đâu, vẫn là người khác.
Cô nắm chặt cổ áo anh, mặc cho nước mắt ướt nhòa khuôn mặt.
Một lúc lâu sau Thịnh Hoài Nam mới khẽ khàng lên tiếng: “Anh phải nhắc em, bây giờ anh không có gì cả.”
Lạc Chỉ nở nụ cười.
“Vẫn may, tất cả những gì em thích hãy còn nguyên đây.”
Mặc dù chính cô cũng không biết cái gọi là “tất cả” đó rốt cuộc là những thứ gì.
Anh ôm lấy cô, nói về kế hoạch trong tương lai của mình, bảo rằng Chu Nhan ủng hộ quyết định của anh, cũng đồng ý cho mượn tiền để anh đóng góp cổ phần. Anh nói suy nghĩ của mình về việc kinh doanh laptop online và làm đại lý cho trường học, nói rằng mẹ sau khi nghe nói con trai không đi Singapore nữa đã ngất lịm, nói rằng việc khuân vác máy tính đã khiến cơ bắp ở tay anh rắn rỏi hơn nhiều…
Nói đủ thứ chuyện trên trời dưới bể.
Lạc Chỉ mãn nguyện nghe. Cô nhìn ánh tà dương dần tan biến phía đoạn cuối bờ tường, sắc trời phủ một màu trầm tối, chú mèo ở trên hàng rào cứ nhảy xuống rồi lại nhảy lên.
Cô nghĩ mình có thể nghe anh nói thế này mãi mãi, nghe cho qua năm rộng tháng dài.
Nhưng mãi mãi chẳng phải chuyện dễ dàng gì. Dũng cảm và ngây thơ là một cặp song sinh. Cô không biết việc anh từ bỏ cơ hội cuối cùng này rồi sẽ chứng minh họ ngây thơ hay là dũng cảm, nhưng cô tin, hai người cứ ở bên nhau, rồi sẽ có ngày đổi thay được vận mệnh.
Khi thực tế phũ phàng hiển hiện ngay trước mắt, khi phải đối mặt với rất nhiều tuyệt vọng, họ vẫn quyết định tiếp tục ở bên nhau, cùng trải qua tất cả.
Dù đôi chân có đi được bao xa, thì ngay từ khi bắt đầu, đôi mắt của tình yêu đã ngóng về phía vĩnh viễn.
Thịnh Hoài Nam chú ý tới sự trầm mặc của Lạc Chỉ, hơi lo lắng hỏi: “Đang nghĩ gì thế?”
“Em đang nghĩ về chúng mình.” Lạc Chỉ mỉm cười, ôm chặt quyển nhật ký cũ vào lòng như ôm trọn những tháng năm niên thiếu. Đó là quyển nhật ký khiến bí mật của cô lộ ra trước bao nhiêu người, đã đi khắp chốn rồi cuối cùng lại trở về bên cô.
“Em đang nghĩ, nếu như có thể, em nhất định sẽ quay về quá khứ, nói với cô gái cô đơn thời cấp Ba kia, rằng đừng buồn nữa, hãy lớn nhanh lên. Lớn lên rồi, em sẽ gặp được tôi.”
Tôi ở đây, chàng trai mà em thích cũng ở đây.
Tôi trở thành một người rất tốt, sau đó nắm tay anh ấy, cùng trở thành người tốt đẹp hơn.
Mau tới tìm chúng tôi nhé.
Hết chương 91
- HẾT CHÍNH TRUYỆN -