Xe vững vàng chạy được một cây số, Trình Yểu đột nhiên tăng tốc.
Trần Mịch Ngôn quay đầu nói với cô: “Chậm một chút, sư tỷ.”
Trình Yểu không để ý tới anh. Cô nhìn về phía trước, đột nhiên đánh vô lăng để xe rẽ vào một ngã ba cũ kĩ. Con đường đó rất hẹp, đèn đường đa số đều hỏng hét, ánh sáng mờ mịt.
“Sư tỷ, không phải đường này.” Trần Mịch Ngôn cho rằng cô đi nhầm, lập tức nhắc nhở.
“Đừng nói chuyện.” Giọng Trình Yểu lạnh tới dọa người. Đường rất xấu nhưng cô vẫn không giảm tốc độ.
Lúc này, cuối cùng Trần Mịch Ngôn cũng phát hiện điều gì đó không đúng, phía sau có một chiếc xe đi theo bọn họ.
“Trần Mịch Ngôn, cậu cài dây an toàn vào.” Trình Yểu đột nhiên nói.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Trần Mịch Ngôn hơi kinh ngạc.
“Nhanh lên một chút.” Trình Yểu thúc giục anh.
Trần Mịch Ngôn vừa định hỏi lại, điện thoại trong túi xách Trình Yểu đột nhiên vang lên. Nhưng cô như không nghe thấy, chỉ lái xe thật nhanh, thân xe lắc lư không thôi.
Tay cô đang phát run.
Chiếc xe phía sau như âm hồn không tiêu tan, càng ngày càng tiến lại gần.
Lòng Trình Yểu nóng nảy tới phát hoảng, cánh môi bị cắn tới trắng xanh, cả người cô cũng đang run lên.
“Sư tỷ, dừng lại!” Trần Mịch Ngôn kinh hãi kêu lên, anh đã ý thức được điều gì không đúng.
Trình Yểu không còn nghe lời anh nói nữa, cô vẫn tăng tốc độ như lên cơn điên.
Trần Mịch Ngôn lập tức khom người kéo dây an toàn của ghế lái.
“Trần Mịch Ngôn!” Trình Yểu đột nhiên hô to.
Trần Mịch Ngôn vừa giúp cô cài dây an toàn xong, còn chưa kịp thẳng người đã nghe thấy âm thanh lớn. Thân xe chấn động mãnh liệt vì đụng phải thứ gì đó, kính chắn gió và cửa sổ thủy tinh bên cạnh đều vỡ nát.
Trần Mịch Ngôn nhào tới trên người Trình Yểu theo bản năng, đầu anh va phải cửa sổ bên cạnh.
Thế giới trong vài giây đó bỗng an tĩnh lạ thường.
Một giọt, hai giọt máu dính nhớp không ngừng rơi xuống mặt Trình Yểu.
“Trần Mịch Ngôn…”
Trước khi ngất đi, dường như Trần Mịch Ngôn nghe thấy cô gọi anh như vậy.
____
Tại một bệnh viện trong thành phố.
Toàn bộ hành lang đều vang lên tiếng phẫn nộ của người phụ nữ.
“… Ông hại con bé còn chưa đủ thảm phải không? Ông một hai phải thấy nó chết mới vui lòng đúng không? Ông đã quên năm đó nó bị ông hại gần chết thế nào rồi sao? Tôi mẹ nó giúp con bé sống tới bây giờ, ông chạy tới làm gì? Ông chưa bức chết nó thì chưa cam lòng đúng không? Nhà họ Chung mấy người có tên nghiệt chủng Chung Hãn vẫn chưa đủ? Ông giả vờ cha con tình thâm cái gì? Tôi nói cho ông biết, con bé đã cắt đứt quan hệ với ông rồi! Nó không phải con gái ông, mong ông nhớ cho kỹ!”
Du Mỹ Anh giận tới mức mặt đỏ bừng, đáng sợ hơn cả hổ nổi giận.
Đứng trước mặt cô ấy là một người đàn ông cao gầy, khoảng trên 50 tuổi. Trên đầu ông ta có vài sợi tóc bạc, nom già hơn những người cùng tuổi một chút. Vì bị bệnh một thời gian dài, sắc mặt ông ta càng trắng, lộ rõ vẻ bệnh tật.
Ông ta bị Du Mỹ Anh mắng gần nửa tiếng. Trong khoảng thời gian này, ông ta chỉ nói một câu: “Tôi tìm được một bác sĩ khoa thần kinh, anh ta cam kết có thể chữa khỏi cho CiCi trong 6 tháng, cô khuyên con bé…”
Nhưng Du Mỹ Anh không quan tâm tới bất kì lời nào của ông ta: “Trình Yểu sẽ không đồng ý gặp bác sĩ ông tìm tới. Nó có chết cũng không chịu.” Du Mỹ Anh đả kích người đàn ông không chút lưu tình.
Rốt cuộc trên mặt Chung Vân Sơn cũng lộ ra vẻ thống khổ, ông cúi đầu, dáng vẻ càng tang thương: “CiCi là con tôi, tôi sẽ không hại nó.” Giọng Chung Vân Sơn hơi khàn.
Du Mỹ Anh cười giễu cợt: “Nhưng ông vẫn hủy hoại cả đời nó.”
Giọng Du Mỹ Anh càng lạnh: “Ông nhìn xem, nếu tối qua không phải Trần Mịch Ngôn, người phải vào phòng phẫu thuật chính là Trình Yểu!”
Chung Vân Sơn không còn gì để thoái thác.
Cuối cùng, ông ta bất đắc dĩ phải rời đi.
Lúc Du Mỹ Anh trở lại thì thấy giường bệnh trống trơn. Cô ấy hơi sửng sốt, lập tức chạy sang phòng bên cạnh. Vừa đẩy cửa ra đã nhìn thấy Trình Yểu ngồi bên cạnh giường bệnh, ngơ ngác nhìn người đàn ông còn hôn mê nằm đó.
Trần Mịch Ngôn an tĩnh ngủ ở đó, mặt anh trắng bệch không có chút huyết sắc. Trên đó còn có mấy vết thương rõ rệt, đầu anh cuốn đầy băng gạc, toàn bộ vai và cánh tay phải đều bị băng bó.
Du Mỹ Anh đi tới, vỗ nhẹ vào vai Trình Yểu: “Phẫu thuật rất thành công, đã lấy ra tất cả những mảnh vỡ rồi. Có điều não bị chấn động một chút, cậu ấy sẽ không sao.”
Trình Yểu không lên tiếng. Sau khi tỉnh lại vào nửa đêm qua và biết tình trạng của Trần Mịch Ngôn, cô vẫn chưa nói lời nào.
Cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, Nhạc Lăng xách theo mấy hộp cơm mua ở bên ngoài vào. Du Mỹ Anh qua giúp cô ấy.
“Chị Mỹ Anh, chị Trình, em mua cơm trưa, mọi người đều phải ăn một chút!” Cô ấy để mấy hộp cơm lên bàn.
“Vất vả rồi.” Du Mỹ Anh vỗ đầu Nhạc Lăng như một người chị thực thụ. Qua một đêm hôm qua, hai người họ đã quen nhau.
“Không có gì.” Ánh mắt Nhạc Lăng còn hơi đỏ, cô ấy nhướn cổ nhìn về phía giường, có chút bận tâm: “Chị Du, lúc nào anh họ em mới tỉnh lại?”
“Nhanh thôi, anh họ em là người khỏe mạnh, chút thương tổn này không đáng gì.” Du Mỹ Anh nghiêng đầu nhìn Trình Yểu, lời vừa rồi là trả lời Nhạc Lăng, cũng như nói cho Trình Yểu nghe.
Nhưng Trình Yểu không có chút phản ứng nào cả.
Du Mỹ Anh không biết phải làm sao bèn nháy mắt với Nhạc Lăng.
Nhạc Lăng bưng cháo trên bàn tới trước mặt Trình Yểu: “Chị Trình, chị ăn một chút
đi.”
Cuối cùng Trình Yểu cũng dời tầm mắt khỏi người Trần Mịch Ngôn. Cô nhìn về phía Nhạc Lăng, một lát sau mới lắc đầu.
Du Mỹ Anh không nhịn được nữa, kéo Trình Yểu lên: “Nếu em không muốn phiền cậu ấy nghỉ ngơi thì ra ngoài với chị.”
Trình Yểu bị cô ấy kéo trở lại phòng bệnh của mình.
“Chị biết em đang nghĩ gì.” Du Mỹ Anh nói: “Không phải lỗi của em. Cậu ấy thành như vậy, không phải lỗi của em.”
“Em lái xe.” Cuối cùng Trình Yểu cũng mở miệng, giọng cô rất nhẹ, lời nói chậm rãi.
“Đó là vì Chung Vân Sơn.”
Du Mỹ Anh đến gần nắm lấy tay cô, chậm rãi nói: “Trình Yểu, không phải lỗi của em. Mọi việc đều không phải do em, năm đó cũng thế mà bây giờ cũng vậy. Từ đó đến giờ, em là người vô tội nhất.”
Trình Yểu bỗng nhiên cười lên.
Cô ngẩng đầu nói với Du Mỹ Anh: “Nếu lúc trước chết đi thì cũng tốt lắm.”
____
Lúc Trần Mịch Ngôn tỉnh lại, ngoài trời đã tối đen. Lúc đó đã là 11 giờ đêm.
Có người nằm ở mép giường anh. Cô mặc đồng phục bệnh nhân rộng thùng thình màu xanh nhạt, tóc đen xõa trên nền chăn tuyết trắng, có mấy sợi tóc dính lên mu bàn tay anh.
Trần Mịch Ngôn chậm rãi nâng tay lên muốn chạm vào cô, nhưng lúc sắp chạm vào lại dừng lại.
“Sư tỷ…” Môi anh giật giật, không phát ra âm thanh.
Trình Yểu đột nhiên tỉnh dậy.
Cô ngẩng đầu lên.
Anh vẫn nằm đó, con ngươi trong suốt đang an tĩnh nhìn cô.
Trình Yểu nhìn không chớp mắt. Một lúc lâu sau, cô thấy trên mặt hơi nóng lên.
“Sư tỷ?” Trần Mịch Ngôn đột nhiên cau mày, giơ tay chạm vào mặt cô. Nhưng tay anh vừa động đã bị Trình Yểu bắt lấy.
Cô dùng hai tay bắt lấy tay anh, cầm thật chặt.
“Sư tỷ, chị…” Trần Mịch Ngôn hơi hoảng, anh dùng sức muốn đứng dậy.
Trình Yểu đứng lên đè vai anh lại. Một giọt nước mắt từ mắt cô trượt xuống, rơi vào cằm anh.
Cô cứng người nhìn giọt nước mắt trong suốt kia, Trình Yểu đưa tay lên sờ mặt mình, nơi đó đã ướt một mảng.
Trình Yểu nhìn chằm chằm ngón tay mình hồi lâu, sau đó nhìn về gương mặt tái nhợt của Trần Mịch Ngôn.
Một lát sau, cô lau sạch mặt, lấy hộp giữ nhiệt từ trên bàn tới.
“Trần Mịch Ngôn, uống chút cháo.” Cô đỡ anh ngồi dậy, múc một thìa cháo đưa tới bên miệng anh.
Trần Mịch Ngôn nhìn chằm chằm ánh mắt ẩm ướt của cô, tầm mắt hơi nghiêng, sau đó thấy tai cô có băng gạc.
“Tai chị bị thương rồi?” Ánh mắt anh căng thẳng.
“Chỉ sượt qua thôi, không bị thương nặng như cậu.” Trình Yểu nói: “Ăn một chút đi, tôi bón cho cậu.”
“Để em tự đi.” Anh đưa tay muốn cầm thìa.
Trình Yểu không thuận theo, cười nhẹ: “Tay cậu còn bị thương, đừng khách khí, cậu đã cứu tôi.”
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý! Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện