Biên tập: Bột
Lâm Tụng Thanh biết Trình Yểu trở về thành phố C nên tiếp tục để cô làm việc ở Bác Mỹ. Trình Yểu đồng ý nhưng đòi anh ta cho nghỉ 10 ngày.
Cô muốn nghỉ ngơi chân chính một đợt.
Nhưng 10 ngày này chính là đắm chìm trong sa đọa.
Ngày thứ hai cô chuyển tới nhà Trần Mịch Ngôn, Nhạc Lăng đã tới. Biết bọn họ trở về, Nhạc Lăng rất vui mừng. Hôm nay thấy Trình Yểu chính thức nâng cấp thành chị dâu của mình, cô ấy lại càng vui hơn.
Tối hôm đó, Nhạc Lăng đề nghị ra ngoài ăn một bữa để chúc mừng. Trình Yểu không dị nghị, Trần Mịch Ngôn tự nhiên cũng rất vui lòng. Vì thế bọn họ ra ngoài ăn cơm chiều.
Mấy ngày sau, Nhạc Lăng không ở đó, hai người đều ăn cơm ở nhà. Cơm đương nhiên do Trần Mịch Ngôn làm. Có lúc Trình Yểu cũng hỗ trợ làm món ăn, nhưng nhớ tới trình độ của mình nên tự thấy xấu hổ.
Ở cùng một chỗ với Trần Mịch Ngôn, dường như cô chỉ cần duỗi tay đã được mặc áo, há miệng là có cơm. Cô không có việc gì đành phải trêu chọc Robby một chút. Một tuần trôi qua, cả người Trình Yểu lười nhác, cơ thể cũng mập lên một chút. Trình Yểu khá lo lắng với tình trạng hiện tại, nhưng Trần Mịch Ngôn lại rất vui vẻ.
Sau khi Trình Yểu chuyển tới, anh an tâm hơn rất nhiều.
Kết cấu gia đình hai người một mèo khiến anh rất hài lòng.
"Có thêm chút thịt thì tốt, em còn không béo bằng Robby." Anh luôn ở bên nói như vậy, sau đó muốn nuôi cô tới phát phì.
Trình Yểu ăn không cảm nhận được vị, anh sẽ dùng màu sắc và mùi hương để bù lại, phí hết tâm tư chỉ muốn cô hoan nghênh một chút. Mỗi lần Trình Yểu thấy bóng lưng người đàn ông trong nhà bếp, trong lòng vừa ấm áp vừa cảm động.
Cô nghĩ trừ Du Mỹ Anh ra, trên đời chỉ có người đàn ông này đối đãi thật tình với mình.
____
Ngày 16 tháng 5, Trình Yểu trở về Bác Mỹ và lại bắt đầu cuộc sống đi làm.
Bây giờ mỗi ngày cô đều ở chung với Trần Mịch Ngôn nên đi làm cũng dễ dàng hơn. Mỗi ngày đều cùng đi, trừ lúc làm việc, khoảng thời gian khác họ đều ở cùng nhau.
Họ cũng không cố tránh nghi ngờ, vì vậy chưa quá mấy ngày, hai bên đường Bác Mỹ đã bắt đầu đầy chuyện bát quái.
Nhất là vào buổi chiều khi Trần Mịch Ngôn lên đón Trình Yểu, mấy cô gái ở bộ phận Sáng Tạo đều nhìn anh chằm chằm. Sau đó bọn họ sẽ âm thầm suy đoán hai người đã tiến triển tới đâu, đang còn mập mờ hay đã là quan hệ chắc chắn? Mấy cô ấy không thể đưa ra suy đoán chắc chắn được.
Đối với lần này, Trình Yểu chỉ coi như không thấy.
Ai ngờ, không quá hai ngày sau, bát quái ngày càng nghiêm trọng.
Buổi sáng thứ Năm, Trình Yểu vừa vào công ty đã thấy mấy người đồng nghiệp tụ lại một chỗ thấp giọng tán chuyện. Vừa thấy cô, bọn họ tản ra ngay, biểu cảm tránh né.
Ngay cả người từ trước tới nay không bát quái là trợ lý Trương Nguyệt cũng mang biểu cảm khó nói.
Tình hình cứ kéo dài như vậy cả ngày. Trước khi tan làm, Trình Yểu tìm Trương Nguyệt vào hỏi chuyện hồi lâu. Sau đó Trình Yểu mới biết được chuyện của cô và Trần Mịch Ngôn đã bị bàn tán không ra gì khắp cao ốc Thập Mộng.
Phiên bản kì lạ nhất là có người nói từng thấy cô và Trần Mịch Ngôn làm xe "rung lắc" trong bãi đỗ xe. Họ còn nói cô ăn cây táo rào cây sung, cầm tiền của ông chủ lớn đi nuôi tiểu thịt tươi!
Đầu Trình Yểu đầy hắc tuyến. Có trời đất chứng giám, cô và Trần Mịch Ngôn chỉ hôn nhau trong xe thôi mà.
Còn nữa... Cô và Lâm Tụng Thanh cũng không có chút quan hệ nào về mặt tiền bạc!
Cứ tiếp tục như vậy cũng không hay.
Trình Yểu không hy vọng mỗi lần Trần Mịch Ngôn tới đều bị đám người kia chỉ chỉ trỏ trỏ.
Cô đưa ra một quyết định.
Buổi chiều, Trần Mịch Ngôn vẫn đi đón cô như thường lệ. Tới tầng 12, anh còn chưa vào tới bộ phận Sáng Tạo đã cảm nhận được điều gì đó không đúng.
Nếu là giờ này hôm qua, người của Bác Mỹ đã về hơn một nửa, chỉ còn ít người ở lại làm thêm giờ thôi. Nhưng hôm nay toàn bộ khu làm việc đều kín người.
Trương Nguyệt ở bên trong vừa thấy anh đã lập tức chạy vào gõ cửa văn phòng tổng giám.
Trình Yểu đi ra, cười từ xa với anh, sau đó nhanh chóng đi tới.
"Hôm nay làm thêm giờ tập thể sao?" Trần Mịch Ngôn chỉ bên trong.
"Ừ." Trình Yểu gật đầu: "Em có chuyện muốn nói với bọn họ."
Nói xong cô đã kéo tay anh: "Vào đây."
Trần Mịch Ngôn nói: "Anh ở bên ngoài chờ em."
"Vào đi." Cô kéo anh đi vào.
Ánh mắt tất cả mọi người đều dồn tới, thấy Trình Yểu công khai nắm tay Trần Mịch Ngôn, mắt bọn họ đều mở thật lớn.
Trình Yểu cũng không kéo dài, cô dùng âm thanh mọi
người đều nghe được để tuyên bố thân phận của Trần Mịch Ngôn ——
"Giới thiệu với mọi người một chút, vị này là bạn trai tôi."
Cả khu làm việc đều xôn xao.
Trần Mịch Ngôn ngạc nhiên nhìn cô.
Trình Yểu nắm chặt tay anh, giọng nói bình tĩnh và tự nhiên: "Ngoài ra, tiện đây tôi muốn nói rõ một chút: ngoài quan hệ cấp trên cấp dưới ra, tôi và ông chủ lớn trong miệng mọi người chỉ có quan hệ bạn bè bình thường."
Nói xong, cô nhướn mày, khóe mắt ngậm ý cười: "Tôi thích người đàn ông này, anh ấy là Trần Mịch Ngôn." Dứt lời, cô kéo Trần Mịch Ngôn vẫn còn ngây ngẩn đi thẳng ra ngoài.
Sau lưng, khu làm việc của bộ phận Sáng Tạo đã bùng nổ thành một nồi cháo.
Vào thang máy, Trần Mịch Ngôn mới bất tri bất giác lộ ra biểu cảm được quan tâm mà lo sợ. Khóe miệng anh không giấu được ý cười: "Sao đột nhiên em lại nói chuyện này?"
"Anh không vui sao? Em thấy anh rất vui đấy chứ." Trình Yểu dựa vào người anh, như cười như không.
Trần Mịch Ngôn thành thật: "... Đương nhiên là anh rất vui."
"Vậy còn chưa đủ sao?" Cô nói: "Em chính là muốn làm anh vui đấy."
Em chính là muốn làm anh vui đấy.
Những lời này khiến lòng Trần Mịch nóng lên, ánh mắt anh sâu hút.
Trình Yểu ngẩng lên còn muốn nói gì đó, anh đã cúi đầu hôn xuống.
"Ưm..." Lời nói của Trình Yểu bị chặn lại.
Cũng may đã qua thời gian tan tầm, không phải lúc thang máy đông nhất, vì vậy bọn họ đi một đường này không gặp ai khác. Nếu bị bắt gặp một màn này, có lẽ ngày mai tòa nhà Thập Mộng sẽ lan truyền phiên bản tổng giám của Bác Mỹ cùng giám đốc công ty Lữ Hành khiến thang máy "rung lắc" kịch liệt...
____
Một buổi chiều tháng Năm, Trần Mịch Ngôn nhận được email. Lúc đó Trình Yểu đang chơi với Robby vô cùng vui vẻ. Sau đó cô thấy Trần Mịch Ngôn đi tới với sắc mặt phức tạp, anh đưa tay sờ cái đầu xù xù của Robby.
Trình Yểu chú ý tới sắc mặt không đúng của anh.
"Sao vậy?"
Trần Mịch Ngôn có chút mất mát, nói: "Chỉ sợ Robby phải rời khỏi chúng ta."
Trình Yểu cả kinh: "Vì sao?"
"Sư huynh về nước, anh ấy nói mấy ngày nữa sẽ tới thành phố C một chuyến để tụ họp với mọi người, thuận tiện... đón Robby về."
Trình Yểu im lặng.
"Sao anh ta nhớ thương cả mèo như vậy, tặng cho anh không được sao? Anh đã nuôi lâu như thế rồi!"
Môi Trần Mịch Ngôn giật nhẹ, anh cười bất đắc dĩ: "Sư huynh nhớ tình bạn cũ, dù sao cũng là mèo của anh ấy. Anh ấy cũng từng nuôi mấy năm, lúc đầu nếu không phải bất đắc dĩ, chắc chắn sẽ không gửi Robby cho anh."
Trình Yểu nhíu mày: "Anh chịu trả lại Robby cho anh ta à?"
Cô sờ tai Robby, có chút không vui: "Em mới thân với Robby được một chút, anh phải trả nó về sao?"
Trần Mịch Ngôn nhìn bộ dạng này của cô, cũng biết Trình Yểu rất thích Robby. Dù sao Robby cũng là một chú mèo có mị lực, không thể phủ nhận rằng nó khiến người khác yêu thích không thôi.
Trần Mịch Ngôn suy nghĩ một chút, nói: "Nếu không... Đến lúc đó gặp mặt, chúng ta thương lượng cùng sư huynh một chút nhé?"
Mắt Trình Yểu sáng lên: "Vị sư huynh kia của anh có dễ thuyết phục không? Sẽ không khó đối phó chứ?"
"Cũng được." Trần Mịch Ngôn cười: "Anh ấy khá hiền hòa."
"Ừ." Trình Yểu gật đầu: "Vậy thì được, tới lúc đó anh mời người đó ăn cơm đi."
Nụ cười của Trần Mịch Ngôn càng sâu: "Nói như vậy, em đồng ý đi gặp sư huynh cùng anh?"
"Đúng vậy."
Trần Mịch Ngôn ngồi sát lại, đôi mắt đen nhánh nhìn cô: "Vậy em định khi nào đi gặp người nhà anh?"
Hết chương 28.
Lời của editor: Hnay còn 2 chương