Biên tập: Bột
Từ lúc nhận được điện thoại tới lúc chạy đến bệnh viện, Trình Yểu chỉ tốn 15 phút. Lúc cô xuất hiện bên ngoài phòng cấp cứu, Lưu Minh Sâm cũng phải giật mình.
"Sao nhanh vậy?"
Đầu Trình Yểu đầy mồ hôi, gương mặt đỏ bừng: "Trần Mịch Ngôn đâu?"
Lưu Minh Sâm chưa kịp trả lời, y tá đã đỡ Trần Mịch Ngôn đi ra. Đầu anh cuốn băng gạc, trên áo sơ mi có vết máu loang lổ.
Trình Yểu cả kinh.
Trần Mịch Ngôn cũng sững người khi thấy cô.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Cô chạy tới gần, đỡ cánh tay Trần Mịch Ngôn thì ngửi được mùi rượu trên người anh.
"Sao em tới được đây?" Sắc mặt Trần Mịch Ngôn hơi tái, biểu cảm có chút bất đắc dĩ.
Lưu Minh Sâm đi tới, đưa điện thoại trong tay cho anh: "Đây, tôi gọi điện cho em dâu đấy. Cậu biến thành như vậy, tôi có thể không báo cho người nhà sao?"
"Anh không sao." Trần Mịch Ngôn thấp giọng nói khi thấy biểu cảm lo lắng của Trình Yểu.
Trình Yểu nhìn chằm chằm vết thương trên đầu anh: "Sao lại bị thế này? Bác sĩ nói thế nào?"
"Bác sĩ nói ở lại viện theo dõi thêm, nhưng anh thấy không cần. Về nhà thôi."
Trình Yểu không để ý tới anh, nói với Lưu Minh Sâm: "Lưu sư huynh, phiền anh trông anh ấy một chút. Em đi làm thủ tục nhập viện."
"Không cần..." Trần Mịch Ngôn muốn kéo cô lại nhưng không được.
Lưu Minh Sâm đỡ anh ngồi xuống ghế, khuyên nhủ: "Hay là ở lại theo dõi thêm đi, dù sao cũng là vết thương trên đầu, không phải chuyện nhỏ đâu. Em dâu lo lắng như thế cũng dễ hiểu thôi, nằm viện theo dõi thêm cũng tốt."
Trong lòng Trần Mịch Ngôn hơi oán trách Lưu Minh Sâm tự tiện thông báo cho Trình Yểu, nhưng anh biết Lưu Minh Sâm là có lòng tốt. Nghĩ một chút, anh không nói gì nữa mà bảo Lưu Minh Sâm về nhà, dù sao cũng đã muộn lắm rồi.
Nhưng Lưu Minh Sâm vẫn chờ tới khi Trình Yểu làm thủ tục xong mới rời đi.
Trình Yểu đỡ Trần Mịch Ngôn vào phòng bệnh.
Cô níu quần áo anh để nhìn kĩ vết máu: "Cởi ra đi, thay quần áo bệnh nhân trước."
Trần Mịch Ngôn cởi áo sơ mi ra, Trình Yểu để sang một bên.
"Anh nằm lên đó."
Trần Mịch Ngôn nghe lời nằm xuống, con mắt vẫn theo dõi cô, không dám nói gì. Vì trông cô có vẻ không được vui cho lắm.
Trình Yểu ngồi ở mép giường, nhìn chằm chằm đầu anh một lúc lâu mới hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Trần Mịch Ngôn nhìn cô, không biết phải mở miệng thế nào.
Mâu quang Trình Yểu giật giật, cứng rắn hỏi: "... Không phải Lộ Hứa gây ra chứ?"
Trần Mịch Ngôn cũng sửng sốt, sau đó lắc đầu: "Không liên quan tới anh ta."
"Vậy anh là có chuyện gì?"
"Có mâu thuẫn với người ta." Biểu cảm của Trần Mịch Ngôn hơi mất tự nhiên, anh mím môi nói: "Người kia uống say, sau đó có xích mích."
"Thế nên... anh đánh nhau với người ta?"
Trần Mịch Ngôn "ừ" một tiếng, đôi mắt đen thẫm vẫn nhìn cô, vừa cẩn trọng lại vừa có chút chột dạ.
Trình Yểu nhìn anh, có chút không nổi nóng được. Cô xoa mặt Trần Mịch Ngôn, hỏi: "Không phải đi gặp Lộ Hứa sao?"
Nghe cô hỏi chuyện này, biểu cảm của Trần Mịch Ngôn khẽ thay đổi.
"Gặp rồi." Anh nói: "Robby cũng trả cho anh ta."
"Vậy vì sao anh không về nhà?"
Trần Mịch Ngôn không trả lời ngay.
Anh trầm mặc một chút rồi nói: "Muốn uống chút rượu nên đi uống."
Trình Yểu ngẩn người, im lặng nhìn anh không chớp mắt, sau đó chậm rãi hỏi: "Trần Mịch Ngôn, anh không vui sao?"
Trần Mịch Ngôn mím môi, không lên tiếng.
"Vì Lộ Hứa?" Trình Yểu đưa tay sờ khuôn mặt tái nhợt của anh, lau đi vết máu còn lưu lại ở khóe mắt.
Bị nói trúng điều trong lòng, Trần Mịch Ngôn mất tự nhiên, đành phải đánh mặt đi nơi khác.
Trình Yểu cau mày rồi thở dài.
"Anh đang nghĩ gì vậy, Trần Mịch Ngôn?"
Cô nói: "Nếu đã trả Robby cho anh ta, sau này chúng ta và anh ta không còn quan hệ gì nữa. Sao anh lại thế này?"
Tầm mắt của Trần Mịch Ngôn quay trở lại, lẳng lặng nhìn cô một hồi: "Hai người bên nhau rất lâu."
"Anh ta nói vậy?" Trình Yểu cong môi: "Vậy thì thế nào, không phải đã kết thúc rồi sao?"
"Nếu như... anh ta quay lại thì sao?" Trần Mịch Ngôn chăm chú nhìn vào mắt cô.
Trình Yểu sửng sốt, sau đó cúi đầu cười hai tiếng, tay cũng tuột xuống nắm lấy cằm anh.
Cô nói: "Trần Mịch Ngôn, anh không tự tin đến thế sao?"
Trần Mịch Ngôn không lên tiếng, trở tay nắm lấy tay cô.
Trình Yểu cúi người hôn lên môi anh: "Em nói không buông tha cho anh, anh lo cái gì?" Âm thanh mềm mại của cô như đang chế giễu anh.
Cổ họng Trần Mịch Ngôn nóng lên, hai tay kéo cô sát lại gần, hôn mãnh liệt một hồi.
Vẫn là Trình Yểu đẩy anh ra.
"Cả người đầy mùi rượu." Cô oán thán: "Rất khó ngửi."
Trần Mịch Ngôn toét miệng cười trong im lặng.
Bây giờ Trình
Yểu mới phát hiện người đàn ông này hơi ngốc một chút.
____
Dưới sự kiên trì của Trình Yểu, hôm sau Trần Mịch Ngôn không đi làm mà ở lại bệnh viện theo dõi một ngày. Chạng vạng tối hôm đó bọn họ mới về nhà.
Hai ngày sau, Trình Yểu khăng khăng bắt anh xin nghỉ ở nhà tĩnh dưỡng.
Trần Mịch Ngôn không cưỡng lại được cô, chỉ có thể nghe theo. Cứ như vậy, ngược lại anh còn có thêm thời gian mỗi ngày làm hai bữa cơm cho cô.
Trình Yểu cho là ngày đó gặp lại Lộ Hứa chỉ là việc xen ngang ngắn ngủi, không ngờ chuyện vẫn chưa kết thúc ở đó.
Lúc tan sở vào ngày thứ Ba, cô gặp Lộ Hứa một thân âu phục đen ở bên ngoài tòa nhà Thập Mộng. Trình Yểu dừng lại một chút, sau đó coi như không thấy Lộ Hứa rồi đi thẳng về phía trước.
Lộ Hứa nhìn ra ý định của cô, không do dự mà tiến lên chặn đường Trình Yểu.
"CiCi."
"Đừng gọi tôi như vậy." Trình Yểu nghiêng đầu, lên tiếng với khuôn mặt không biểu cảm.
Mi tâm Lộ Hứa hơi nhăn, anh ta trầm giọng nói: "Tìm một chỗ nói chuyện đi."
"Tôi không muốn nói chuyện." Trình Yểu nói: "Tránh ra."
Sắc mặt Lộ Hứa khá khó coi: "10 phút cũng không được?"
Trình Yểu nhìn chằm chằm anh ta một hồi, sau đó nói: "Được."
Bọn họ vào một quán cà phê gần đó.
"Sau những năm đó, em sống tốt chứ? Thân thể có khỏe không?
Ánh mắt Lộ Hứa nhìn cô rất dịu dàng: "Lúc về Sùng An anh đã nghe tin, nhưng lúc ấy... không tìm được em nữa. Sau đó anh tới Anh rất nhiều lần cũng không có tin tức của em."
Trình Yểu nhàn nhạt đáp lại: "Tốt vô cùng."
Lộ Hứa có chút không biết phải làm sao: "CiCi, em thực sự không thể nói chuyện tử tế với anh được sao?"
"Tôi không có gì để nói, anh muốn nói gì thì nhanh một chút. Trần Mịch Ngôn đang ở nhà chờ tôi."
Lông mày Lộ Hứa nhíu chặt, hơi trừng mắt: "Chuyện năm đó, ngay cả nghe giải thích em cũng không muốn nghe. Em còn đổi tất cả phương thức liên lạc, anh gửi rất nhiều bưu phẩm tới hòm thư của em, em cũng chưa xem phải không?"
"Tôi đã sớm không nhớ tới hòm thư kia rồi."
Anh ta nói: "Vậy anh nói cho em nghe."
Trình Yểu hơi nhếch miệng: "Anh nói đi."
Lộ Hứa thấp giọng: "CiCi, năm đó không phải anh cố ý lừa em, khi đó anh không có lựa chọn nào khác. Là cháu đích tôn, anh không thể không làm theo ý nguyện trước khi mất của ông nội được. Anh đã đưa ra thỏa thuận với Đỗ Thi, tất cả những chuyện đó chỉ là một màn kịch với kỳ hạn 3 năm thôi. Cô ấy đồng ý, điều kiện duy nhất là sau khi tốt nghiệp anh phải cùng cô ấy tới đại học Tân. Anh vắt óc lừa em gạt em, chỉ sợ em không tin anh. Anh muốn chờ tới kỳ hạn, sau khi giải quyết xong chuyện sẽ thẳng thắn với em. Chỉ không ngờ em lại biết từ trước..."
Trình Yểu cúi đầu không nói chuyện.
Hai người yên lặng nửa phút, Trình Yểu xách túi đứng lên: "Được, hết thời gian rồi."
Lộ Hứa hơi giật mình, trong mắt toát ra tia thất vọng: "Em vốn không có hứng nghe." Anh ta nói.
"Phải." Trình Yểu bình tĩnh đáp: "Tôi chỉ muốn mau chóng thấy Trần Mịch Ngôn. Lộ Hứa, 6 năm trước tôi thiếu anh một câu tạm biệt, hôm nay sẽ bù lại."
"Tạm biệt." Cô nói xong thì xoay người ra cửa.
Hết chương 32.