Biên tập: Bột
Trong chớp mắt đó, Du Mỹ Anh không tiếp lời. Một lát sau, Trình Yểu nghe được cô ấy hỏi: "Bao lâu rồi."
"Em không biết, em không tới khoa sản, kinh nguyệt cũng không chuẩn." Đúng là Trình Yểu thực sự không biết, tuy rằng ba tháng rồi chưa bị nhưng trước nay kinh nguyệt của cô đều không chuẩn. Trước kia có lần còn nửa năm không bị, vì thế không thể lấy chuyện đó ra làm tiêu chuẩn suy đoán được.
Nếu Trình Yểu đang ở trước mặt, Du Mỹ Anh sẽ gõ cho cô mấy cái.
"Rốt cuộc em có trách nhiệm với cơ thể mình hay không?"
Trình Yểu không còn lời gì để nói.
Cô không tự tin, hỏi: "Bây giờ phải làm sao? Em phải bỏ đứa bé này."
Du Mỹ Anh thở dài: "Em phải nói chuyện này cho Trần Mịch Ngôn."
Trình Yểu nói: "Chị cũng biết đây không phải tin tức gì tốt."
"Vậy cũng phải nói." Âm lượng của Du Mỹ Anh tăng cao: "Bây giờ quan hệ của bọn em là thế nào? Cũng sắp kết hôn rồi, em gạt ai chứ đừng gạt cậu ấy. Chị nói rồi, em đừng tự tiện quyết định. Phá thai không phải chuyện nhỏ, nhất là với thân thể em lúc này. Hai người trở về đi, chúng ta đi tìm bác sĩ trước."
Trình Yểu trầm mặc.
Du Mỹ Anh cho là cô không nghe lời, lại đùng đùng quở trách một trận nữa.
Trình Yểu nói: "Biết rồi, ngày mai em nói với anh ấy, qua mấy ngày sẽ trở lại."
"Được, chị liên lạc với bác sĩ Tống trước." Du Mỹ Anh nói xong thì cúp điện thoại.
Trình Yểu dựa vào vách tường một hồi, sau đó tắt vòi sen, đi ra ngoài nằm trên giường.
Không bao lâu sau, Trần Mịch Ngôn lên lầu thì phát hiện Trình Yểu khóa trái cửa. Trần Mịch Ngôn mơ hộ nhận ra điều gì đó không đúng, anh đứng ở cửa mấy giây, sau đó xuống lầu tìm điện thoại di động gọi cho Nhạc Lăng.
Nhạc Lăng nhận điện thoại rất nhanh nhưng không tiết lộ điều gì, chỉ nói hôm nay lúc đi dạo phố Trình Yểu hơi không thoải mái, choáng váng các loại.
Trần Mịch Ngôn tin, nhưng cảm giác lo âu trong lòng anh từng cố dằn xuống lại nổi lên.
Nghe được tiếng gõ cửa, Trình Yểu bò dậy mở cửa.
Trần Mịch Ngôn đứng ở cửa, cẩn thận nhìn cô một chút.
"Không thoải mái sao?" Anh hỏi.
Trình Yểu lắc đầu, cười với anh một chút: "Không, vừa rồi hơi mệt thôi."
Trần Mịch Ngôn gật đầu, nói: "Cháo đang nấu rồi, chờ thêm chút nữa." Nói xong anh kéo tay Trình Yểu, tự nhiên ôm cô vào lòng. Lúc muốn buông tay lại phát hiện Trình Yểu tựa đầu trong ngực anh, không động đậy.
"CiCi?" Trần Mịch Ngôn càng bất an.
Trình Yểu "ừ" một tiếng, nói: "Lại ôm thêm chút nữa."
Qua một phút, Trình Yểu lui ra khỏi ngực anh. Cô túm tóc lại, ngẩng đầu lên thì nghe được Trần Mịch Ngôn nói: "Mai đi kiểm tra được không?"
Trình Yểu sửng sốt: "... Kiểm tra cái gì?"
Mặt mày Trần Mịch Ngôn hơi trầm xuống: "Trước đó em nói thân thể..."
"Em không sao." Trình Yểu gần như cắt ngang lời nói của anh.
"Em không sao." Cô lặp lại một lần nữa: "Bây giờ không sao nữa rồi."
Nói xong, cô lại nhớ tới lời Du Mỹ Anh.
Lúc này, cô vốn có thể nói chuyện có thai với Trần Mịch Ngôn. Nhưng nhìn ánh mắt lo lắng của anh, cô không sao nói được.
Cũng như bao người khác, đứa trẻ cô mang trong bụng đúng là kết tinh tình yêu của bọn họ, chắc hẳn người đàn ông sẽ rất vui mừng khi biết tin này, nhưng tiền đề là đứa trẻ phải khỏe mạnh...
Con của bọn họ thì không.
Dường như Trình Yểu có thể khẳng định cái thai trong bụng cô sẽ bị quái thai.
Cô thấy sợ hãi khi tưởng tượng đến việc đó.
Đương nhiên, cũng rất thống khổ.
Cô nghĩ một mình cô chịu đựng cảm giác này là đủ, có cần thiết phải khiến Trần Mịch Ngôn cũng đau khổ theo không? Nếu cuối cùng đứa bé này cũng không còn, vậy Trần Mịch Ngôn có hay không biết sự hiện diện liệu có còn ý nghĩa?
Trong lúc nhất thời, Trình Yểu không đưa ra quyết định được.
Trình Yểu vẫn kiên trì không đi kiểm tra, Trần Mịch Ngôn cũng không dám ép cô. Nhưng mấy ngày sau, anh cực kỳ chú ý tới thân thể Trình Yểu. Trình Yểu không có những phản ứng mang thai rõ rệt, trừ việc hơi choáng đầu, cô không có cảm giác gì khác. Vì thế, Trần Mịch Ngôn cũng không phát giác được điều gì.
Trình Yểu nói với Trần Mịch Ngôn về chuyện trở về thành phố C, Trần Mịch Ngôn cũng không nghi ngờ. Anh thu xếp xong xuôi hết thảy, hai ngày sau sẽ cùng Trình Yểu trở về.
Trước khi đi một ngày, Trần Mịch Ngôn tham gia cuộc tụ họp nhỏ với những người bạn chơi từ tấm bé. Trình Yểu ở nhà với Lương Du An.
Vì hôm sau Trình Yểu phải đi, Lương Du An muốn chọn vài món đồ để họ mang theo. Ăn cơm trưa xong, hai người cùng lên phố, tới quảng trường mua sắm Long Anh.
Trước đó, Lương Du An đã hẹn uống trà cùng mẹ Nguyễn Hi Hi là Hứa Tuệ. Mối giao tình giữa nhà họ Lương và nhà họ Nguyễn không tồi, Lương Du An và Hứa Tuệ cũng là bạn.
Trước đó Trình Yểu chưa từng gặp mẹ của Nguyễn Hi Hi, lúc này là lần đầu tiên.
Không ngờ, Nguyễn Hi Hi cũng tới.
Từ lần tách ra ở bệnh viện, đã mấy ngày Trình Yểu không gặp Nguyễn Hi Hi.
Đi dạo phố và mua đủ đồ xong, Lương Du An ngồi nói chuyện phiếm với Hứa Tuệ trong tiệm cà phê. Nguyễn Hi Hi lôi Trình Yểu lên tầng 4 xem đồ trang điểm.
Lúc này, Nguyễn Hi Hi rất quan tâm hỏi: "Chị CiCi, chị có thoải mái hay không? Bụng vẫn ổn chứ?"
Trình Yểu nói không sao.
Nguyễn Hi Hi do dự một chút, lại hỏi: "Hình như dì Lương vẫn chưa biết, không phải chị CiCi vẫn chưa nói cho bọn họ đấy chứ?"
"Trình Yểu dừng một chút, sau đó gật đầu: "Vẫn chưa kịp nói."
Nguyễn Hi Hi "ồ" một tiếng nhưng không hỏi lại, kéo tay cô đi về phía trước.
Bên cạnh thang cuốn
phía trước có cửa hàng cho mẹ và trẻ sơ sinh, đối diện là sân chơi cho trẻ, ở đó có rất nhiều bạn nhỏ chạy tới chạy lui. Trình Yểu đứng bên cạnh nhìn một hồi, biểu cảm càng lúc càng ngưng trọng.
Nguyễn Hi Hi liếc mắt nhìn cô, trong lòng có chút bực bội. Cô ta nói: "Chị CiCi, chúng ta xuống lầu đi."
Trình Yểu lấy lại tinh thần, không tập trung bước xuống thang cuốn.
Lúc này, phía sau cô là một bà mẹ trẻ dẫn theo hai đứa con nhỏ đi thang cuốn. Đứa bé nam trong đó có vẻ rất hưng phấn, thấy bậc thang phía trước trống không, lại chỉ có hai người, cậu bé thừa dịp mẹ không chú ý, nâng chân chạy xuống bậc thang. Trình Yểu không để ý nên bị cậu bé va vào, cả người nghiêng đi.
Nguyễn Hi Hi đứng bám vào tay vịn cầu thang bị dọa sợ, cô ta đưa tay kéo cô theo bản năng.
Trình Yểu mượn lực trên tay cô ta nên nhanh chóng đứng vững lại. Sau đó, Nguyễn Hi Hi đột nhiên buông lỏng tay.
Trong tiếng kêu sợ hãi của người mẹ phía sau, cô ta nhìn Trình Yểu ngã xuống.
_____
Lúc Trình Yểu tỉnh lại lần nữa là ở trong phòng bệnh, cô cũng không biết đó là lúc nào.
Dường như nơi nào cũng đau đớn, chỉ động đậy một chút đều khó chịu.
Sau khi đầu óc thanh tỉnh lại, cô ngẩn người khi thấy người bên giường bệnh.
"CiCi? Giọng Trần Mịch Ngôn hơi khàn, vì thấy cô tỉnh lại nên có chút kích động.
Trông anh rất tiều tụy, trong mắt có tia máu, râu cũng nhú lên như già đi vài tuổi.
Trình Yểu nhớ lại, cô bị ngã ở thang máy.
Giây kế tiếp, cô hoảng hốt đưa tay sờ bụng mình.
Lòng Trần Mịch Ngôn đau xót, anh bắt lấy tay cô, bao thật chặt trong lòng bàn tay mình: "CiCi, đừng động."
Trình Yểu cứng đờ nhìn anh: "Không còn?"
Trần Mịch Ngôn gật đầu, ánh mắt càng đỏ hơn.
Lòng Trình Yểu bỗng trống rỗng.
Cô mím môi, thân thể cứng ngắc bỗng thả lỏng, như tuyệt vọng, lại như giải thoát.
Lúc này đã thật sự sạch sẽ rồi.
Trình Yểu cho là mình sẽ thở phào, nhưng lúc này lại thực sự muốn khóc.
Trần Mịch Ngôn cho là cô sẽ hỏi thêm gì đó, ví dụ như đứa trẻ đã thành hình chưa, có phải thực sự bị dị dạng hay không... Nhưng Trình Yểu không hỏi gì cả.
Cô đang khóc.
Trong ấn tượng của anh, Trình Yểu không thể khóc. Bởi khi những chuyện làm con người tuyệt vọng kia xảy ra, cô cũng không khóc như vậy. Trần Mịch Ngôn chỉ thấy cô rơi nước mắt vào lần tai nạn xe cộ đó. Nhưng lần đó cũng không giống lúc này.
Cô như đã nhịn từ rất lâu, nước mắt rơi xuống không ngừng được.
Trần Mịch Ngôn luống cuống: "CiCi..."
Trình Yểu nói không nên lời, cô chỉ muốn khóc thật to.
Trần Mịch Ngôn nằm rạp xuống ôm lấy cô.
Trình Yểu không động. Trần Mịch Ngôn ôm đầu cô, từng chút từng chút giúp cô lau đi những giọt nước mắt kia.
Sau một lúc lâu, anh nghe được Trình Yểu lên tiếng.
Cô nói: "Trần Mịch Ngôn, em có chút hận mẹ mình."
Trình Yểu không suy xét lúc ấy Nguyễn Hi Hi buông tay là sơ sẩy hay cố ý. Cô cho đó là việc ngoài ý muốn. Nếu không có việc ngoài ý muốn đó, kết cục của đứa nhỏ này cũng vẫn như vậy.
Tất thảy những chuyện này đều do thân thể tồi tệ của cô.
Mà chuyện đáng sợ đó lại do Trình Thanh gây ra.
Trong những năm đã qua ấy, Trình Yểu hận Chung Vân Sơn, nhưng đồng cảm với Trình Thanh.
Có điều giờ khắc sau khi biết được kết quả này, cô còn khổ sở hơn mình nghĩ, vì vậy trong lòng dâng lên một nỗi phẫn hận, ai oán.
Nghe cô nói những lời này, lòng Trần Mịch Ngôn như bị giày xéo.
Anh không tìm được bất kì từ ngữ nào để an ủi cô.
Nếu người khác gặp chuyện ngoài ý muốn này, người đàn ông sẽ nói: "Không sao, chúng ta sẽ còn có."
Nhưng Trần Mịch Ngôn không thể nói ra lời đó.
Chính mắt anh nhìn thấy đứa trẻ nho nhỏ của bọn họ đã thành hình. Nhưng bác sĩ xác nhận rằng đầu thai nhi bị dị dạng nghiêm trọng. Dù việc ngoài ý muốn không xảy ra, thai nhi cũng không thể sống lâu trong bụng mẹ.
Cho tới bây giờ, Trần Mịch Ngôn chưa từng thấy mình vô lực đến thế.
Trình Yểu đau khổ là vậy, mà anh lại không thể làm gì được.
Hết chương 37.