Editor: Chanh
Beta: Đường Đường
Tang Noãn vươn tay từ từ mò mẫm trên vách tường, trên bức tường bên trái, cô sờ thấy công tắc.
Một âm thanh nhẹ nhàng vang lên, cả căn phòng liền sáng bừng lên.
Dưới ánh sáng dịu nhẹ, ảnh chụp treo trên tường trông càng thêm rõ ràng.
Tang Noãn nhẹ nhàng bước tới, nương theo ánh sáng từ bóng đèn tròn trên trần, cô quan sát thật kỹ những tấm ảnh trên tường, mỗi một tấm đều là hình của cô.
Có tấm cắt từ trên tạp chí xuống, có tấm là hình vẽ chân dung, có tấm là poster.
Từ trong những tấm hình này, Tang Noãn trông thấy cô của năm mười bảy tuổi, khuôn mặt ngây ngô nhưng lại cố tỏ vẻ lạnh lùng.
Còn có hồi năm cô mười chín tuổi, lần đầu tiên cô nhận được cúp của một trong ba giải thưởng lớn trong nước, cười rất xán lạn.
Từ khi cô ra mắt đến nay, ảnh chụp mỗi lần cô tham dự hoạt động, ảnh chụp cô làm người đại diện, còn có ảnh sân khấu, thậm chí có cả những tấm ảnh mà bản thân Tang Noãn cũng quên mất mình từng chụp ở đâu, tất cả đều được dán đầy trên tường.
Thế nhưng những tấm hình này, trên mỗi tấm đều có một vết rách.
Cô giơ tay lên, muốn vuốt ve gương mặt của bản thân với nụ cười vỡ nát trên tường.
Vết thương lúc trước dường như vẫn chưa khỏi hoàn toàn, cánh tay vừa nhấc lên lại đau đớn dữ dội.
Tựa như lại có người cầm cây gậy gỗ đập thật mạnh lên tay cô.
Người có dung mạo bị xé rách bên trên mỗi một tấm ảnh đều đang nhìn cô.
Ai có thể đứng trước một bức tường toàn những bức ảnh bị rạch ra như thế này mà vẫn có thể thản nhiên đứng tại chỗ? Cái cảm giác không thể nói thành lời này, cái cảm giác quỷ dị rợn tóc gáy theo sống lưng của Tang Noãn truyền đến não bộ.
Đáng sợ, đáng sợ, đáng sợ!
Quá đáng sợ rồi, không phải sao? Tang Noãn che miệng, toàn thân không kiềm chế được mà run rẩy.
Cô cơ hồ là lảo đảo mà bước ra khỏi phòng.
Lúc xuống cầu thang còn suýt chút nữa bước hụt mà ngã nhào xuống dưới, nhưng cũng may là tay vịn cầu thang đã cứu cô một mạng.
Ông nội ngồi trên ghế sô pha dưới lầu, đầu nghiêng qua một bên, ngáy khò khò.
Ông ngủ mất rồi.
Nhìn thấy dáng vẻ bình yên ngủ của ông nội, nỗi sợ hãi chạy dọc toàn thân Tang Noãn mới giảm đi một chút.
Cô thở hổn hển không ngừng, dường như cô đang mong nỗi sợ hãi khiến toàn thân cô lạnh ngắt ấy có thể thông qua từng lần thở dốc này mà thoát ra ngoài.
Nơi đây rất yên tĩnh, không có bóng dáng của người giúp việc, chỉ có ánh nắng rực rỡ chiếu rọi, làm sáng bừng cả đình viện sâu thẳm.
Dưới tầng bóng râm thật dày, gió hè thổi những tán lá xanh mượt thấm vào lòng người nhẹ nhàng lay động, phát ra âm thanh xào xạc khe khẽ.
Một tiếng ve kêu bất chợt vang lên, cũng như thể đang ở một nơi rất xa xôi, nhẹ nhàng bay về phía tán lá.
Trừ những âm thanh đó ra, nơi đây chỉ còn dư lại tiếng hít thở của Tang Noãn, nặng nề và dồn dập.
Đặt trong không gian thiên nhiên tĩnh mịch này thì càng rõ ràng hơn.
Cô che miệng mình lại, nhưng luồng hơi thở thoát ra từ răng và môi vẫn nóng hổi như cũ.
Trên sàn nhà lạnh lẽo rõ ràng được làm bằng gỗ, nhưng Tang Noãn lại có cảm giác như thể đang ngồi trên mặt băng.
Cô lại hít một hơi thật sâu, chống tay muốn đứng lên, thế nhưng lại có một bàn tay lạnh lẽo phủ lên bàn tay cô.
Nhiệt độ của bàn tay ấy còn lạnh hơn mặt sàn mà cô đang ngồi.
Tang Noãn làm ra phản ứng căng thẳng theo bản năng, cô hất cánh tay kia ra, hoảng loạn quay đầu, nhìn thấy Giải Yến đang đứng sau lưng cô.
Mặt anh chìm trong bóng tối, âm u mơ hồ, chỉ có đôi mắt là rõ ràng nhất.
Trong đó chất chứa phần tâm tình không rõ là gì.
Cô bất giác lùi về sau một bước, vẻ kháng cự hiện lên một cách rõ ràng.
Nhưng Giải Yến lại làm như không cảm nhận được, anh vươn tay về phía cô.
Tang Noãn lại một lần nữa, không nói gì mà cự tuyệt tay anh.
Giải Yến nghiêng đầu, sự nghi ngờ hiện rõ trong mắt.
Anh hỏi Tang Noãn, em làm sao vậy?
"Em..." Muôn vàn câu hỏi nghẹn trong cổ họng, nhưng bây giờ cô lại không thể thốt nên lời.
Tang Noãn chống sàn nhà đứng lên, cô cúi đầu, không nhìn Giải Yến: "Trong phòng có gián, em bị nó dọa sợ." Cô dùng một cái cớ vụng về để giải thích cho sự khác thường của bản thân.
Quá giả, giả đến mức không cần suy nghĩ kỹ cũng có thể nhìn thấu được.
Nhưng Giải Yến lại bình tĩnh tiếp nhận lời nói dối này.
Anh dùng giọng nói ôn nhu hỏi cô bây giờ cảm thấy thế nào rồi.
"Có lẽ là do quét dọn chưa sạch nên mới có gián, anh sẽ bảo họ cẩn thận hơn."
Tang Noãn chỉ khẽ ừ một tiếng, cô vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt Giải Yến.
Cô sợ nếu bản thân đối mặt với anh thì tất cả sự ngụy trang đều sẽ sụp đổ.
Cũng may ngay lúc đó, ông nội của anh thức dậy.
Ông nhìn thấy Giải Yến thì vô cùng vui vẻ.
Ánh mắt luôn đặt trên người Tang Noãn của Giải Yến cuối cùng cũng dời đi.
Anh nhìn ông nội, giọng điệu cũng nhẹ nhàng như khi anh nói chuyện với Tang Noãn: "Vâng, con đến ăn cơm."
Ông nội quay đầu gọi Tang Noãn, bảo cô cùng đi ăn cơm.
Tang Noãn giật mình, ngẩng đầu nhìn ông nội Giải Yến.
Tuy rằng nụ cười gượng gạo trên mặt là do cô cố gắng nặn ra, thế nhưng cũng may là trông không quá khó coi.
Cô nhẹ giọng nói một tiếng dạ.
Tòa nhà dần dần bị bỏ lại phía sau.
Tang Noãn không nhìn thấy lúc Giải Yến quay người, ánh mắt anh nhìn về phía căn phòng tối đen, nở một nụ cười kỳ quái.
Mặc dù chưa đến giờ cơm nhưng trong phòng ăn đã bày sẵn rất nhiều đồ ăn.
Hẳn là do một câu nói muốn ăn cơm của ông nội, nên Giải Yến mới sai người chuẩn bị.
Đồ ăn trên mâm cơm trông rất ngon miệng.
Ông nội chỉ mới ăn vài miếng sau đó không biết thế nào lại ngủ rồi, có vẻ như ông rất thích ngủ.
Giải Yến gọi một người phụ nữ có khuôn mặt hiền hòa tới, để bà đỡ ông nội đi ngủ.
Đợi họ đi rồi, Tang Noãn buông dao nĩa xuống.
Dao nĩa bằng bạc chạm vào chén đĩa vang lên âm thanh lanh lảnh.
Giải Yến thong thả nở nụ cười, anh hỏi Tang Noãn: "Bị con gián dọa sợ đến bây giờ vẫn chưa hồi phục tinh thần sao?"
Từ đầu đến cuối, Tang Noãn không hề động đũa.
Tuy là một cái cớ nghe rất vô lý, nhưng hình như Giải Yến vẫn muốn tiếp tục dùng nó.
"Vâng." Cô muốn uống nước, nhưng thử rất nhiều lần vẫn không thể cầm được ly nước lên.
Hành động này đúng thật là rất khác thường.
Giải Yến đứng lên, anh đặt ly nước vào trong tay Tang Noãn, nhưng lại không hề hỏi gì.
Cô đã quá quen với nhiệt độ cơ thể anh, quanh năm đều lạnh như băng, cho dù thời tiết hiện tại đang nóng như vậy.
Thế nhưng Tang Noãn biết rằng chỉ cần nắm tay anh một lúc thì tay anh sẽ dần dần ấm lên.
Cảm giác sợ hãi, hoảng sợ bị Tang Noãn đè ép xuống đáy lòng.
Cô cố gắng khiến giọng nói của mình bình thường nhất có thể, sau đó hỏi Giải Yến: