Đại thẩm kia còn nói, bọn họ đều là người nhà mẹ đẻ của anh ta, đưa dâu mà không có người nhà mẹ đẻ không được hợp lý cho lắm.
Thiệu Nhất Chu: “……” Anh ta muốn khóc rồi.
Người nhà mẹ đẻ Thẩm Việt và Hạ Dao: “…………”
Hạ Dao cũng không nghĩ tới mình trở về từ cõi chết, cô dâu không phải là cô mà là Thiệu Nhất Chu?!
Đây thật sự phải cám ơn trời đất, cảm ơn ông trời đã phù hộ!
Hạ Dao nhìn Thiệu Nhất Chu đang run lẩy bẩy, tức giận nói: “Đáng đời cậu, chúng tôi đã sớm nói với cậu họ Trang không được bình thường cho lắm, nhưng cậu không tin, bây giờ tốt rồi, bị vịt đuổi lên kiệu hoa, xem cậu bây giờ làm thế nào.”
Thẩm Việt nói: “Quên đi chị Hạ Dao, chị đừng dọa anh ấy nữa, đầu óc của anh ấy đã đần độn rồi không nghĩ được chuyện gì nữa, trước tiên chúng ta nên nghĩ cách nào, rời khỏi nơi này đi.”
Thiệu Nhất Chu: “……”
Ngay lúc bọn họ bàn bạc nên chạy trốn như thế nào, đột nhiên nghe thấy ở ngoài cửa truyền đến tiếng khua chiêng gõ trống thổi kèn xô na vui mừng, nói là tới đón dâu!
…Tới đón dâu??!!
Lần này Thiệu Nhất Chu thật sự đứng ngồi không yên, anh ta giống như kiến bò trên chảo nóng, gấp đến độ đi vòng quanh. Mấy người Thẩm Việt và Hạ Dao tự nhiên cũng sốt ruột theo, ngồi không yên, nhưng mặc cho bọn họ đang sốt ruột, cửa phòng đang đóng chặt vẫn mở ra.
Trang tiên sinh mặc một bộ đồ màu đỏ đứng ở ngoài cửa, mà phía sau hắn, là những con quỷ bay lơ lửng với vô số những hình thù kỳ quái, bọn họ hoặc là không tay không chân, hoặc là thiếu mũi thiếu mắt, lúc này gần như chắn ở trước cửa, dùng đôi mắt màu xám trắng âm u lạnh lẽo nhìn chằm chằm bọn họ, giống như bọn họ một món ăn ngon, giây tiếp theo có thể nuốt bọn họ vào trong bụng.
Xong rồi!
Tất cả mọi người dường như đồng thời nghĩ đến từ đó.
Chân Thiệu Nhất Chu mềm nhũn, đôi mắt mở to bị dọa sợ đến mức nói không ra lời; ngay cả Hạ Dao và ba người nhân viên công tác khác cũng sợ tới mức hoa dung thất sắc(5), liên tục lui về sau, ngã ngồi trên mặt đất, người nhát gan gặp cảnh tượng này liền trợn trắng mắt hôn mê bất tỉnh; đại khái cũng chỉ có Thẩm Việt vẫn còn bình tĩnh, nhưng cũng rất hoảng sợ, mặc dù anh đã nhìn thấy quỷ mặt người, nhưng quỷ mặt người cũng chỉ hơn mười con, đâu giống như bây giờ đồ sộ như vậy, nơi này ít nhất cũng tới trăm con?
(5)Khuôn mặt xinh đẹp hoảng hốt sợ hãi.
Cho dù Cố đại sư tới đây, đối mặt với nhiều con quỷ như vậy, chỉ sợ cũng gặp khó khăn.
Trong lòng Thẩm Việt tuyệt vọng, lúc trước còn nói Trang tiên sinh này có thể lợi hại hơn một chút so với quỷ mặt người, bây giờ xem ra, lợi hại không chỉ có một chút!
Lần này nên làm cái gì đây?
Cho dù có chạy trốn chỉ sợ cũng sẽ bị bắt trở về…
…
Trang tiên sinh đứng trước cửa cười tủm tỉm, nhìn vợ tương lai của mình đang sợ ngây người nói: “Tôi tới đón dâu, mau ra đây đi kết hôn với tôi, chờ bái thiên địa xong, chúng ta sẽ danh chính ngôn thuận trở thành vợ chồng.”
Thiệu Nhất Chu đứng tại chỗ không dám nhúc nhích, nhìn những yêu ma quỷ quái đang bay lượn đầy trời, anh ta nuốt nước miếng, run lẩy bẩy, chân mềm nhũn căn bản không thể đứng được, anh ta xoay chiếc cổ cứng nhắc, nhìn thấy vẻ mặt của mấy người Hạ Dao cũng hoảng sợ, hiển nhiên giống như anh ta bị dọa đến không nhẹ.
Họ Trang nhìn thấy vợ tương lai không có phản ứng, cong môi, cười nói: “Vì sao không qua đây, xấu hổ sao?”
Thiệu Nhất Chu: “…” Xẩu hổ sợi lông nhà ngươi!
Ngay lúc Thiệu Nhất Chu không biết nên làm cái gì, Thẩm Việt nhắm mắt tiến lên một bước, nói: “Khẳng định là không thể dễ dàng đi theo anh như vậy, Thiệu Nhất Chu nhà chúng tôi không phải là người tùy tiện như vậy, ha ha…”
Họ Trang suy nghĩ một lúc, điều này cũng có lý, vậy phải làm như thế nào mới có thể đi theo hắn?
Ngay cả những tiểu quỷ ở phía sau họ Trang cũng ồn ào theo, cười đùa, hỏi phải làm như thế nào mới có thể đi theo Đại vương bọn họ?
Thẩm Việt nói: “… Trước, trước tiên đưa bao lì xì đây.”
Họ Trang vung tay lên, quản gia đi tới trước mặt, đưa một xấp tiền giấy cho Thẩm Việt, không chỉ đưa cho một mình Thẩm Việt, ngay cả Hạ Dao và người khác đang ngất xỉu trên mặt đất cũng có, rơi lả tả trên người bọn họ, giống như đang tế lễ bọn họ, bọn họ cầm tiền giấy của người chết run bần bật, ngay cả Thẩm Việt cũng không biết trong lúc nhất thời nhanh miệng nói đưa bao lì xì rốt cuộc là đúng hay sai?
“Bây giờ bao lì xì đã cầm rồi, có thể đi với tôi rồi chứ?”
Thiệu Nhất Chu: “…”
Hàm răng anh ta run lên, cứng nhắc nhìn về phía Thẩm Việt, đôi mắt mở to ra hiệu cho Thẩm Việt, mau nghĩ cách gì đi chứ?
Thẩm Việt thực sự rất cố gắng rồi, anh không thể không lắc đầu, không phải anh không muốn giúp đỡ, mà là ánh mắt của quản gia ở phía sau họ Trang nhìn anh không được thích hợp cho lắm, bộ dạng âm trầm, giống như anh mở miệng một lần nữa có thể lấy móng vuốt cào chết anh, anh nào còn dám nói được gì nữa?
Đại thẩm cười quỷ dị tiến lên: “Cô dâu đang xấu hổ đó, nào, tôi tới dìu cậu lên kiệu hoa.”
Lão đại thẩm này nhìn có vẻ rất già rồi, lưng còng, ngược lại sức lực rất lớn, liền nhấc bổng Thiệu Nhất Chu lên, Thiệu Nhất Chu tốt xấu gì cũng là một người đàn ông cao hơn 1,8m, vào lúc này ở trước mặt lão đại thẩm lại giống như một chú gà con, rất yếu ớt.
Bà ta lớn tiếng nói: “Cô dâu lên kiệu ~”
Cô dâu Thiệu Nhất Chu: “……”
Những tiểu quỷ ở trên trời dưới đất đều rất kích động, đều chen lấn vê phía trước nhìn cô dâu, lúc này Cố Phi Âm cũng ở trong đống quỷ, phía trước phía sau