Cuối cùng thì phòng bệnh ầm ĩ cũng đã yên tĩnh.
Đào Lập Chí ngủ thiếp đi, Tất Hằng cảm thấy kỳ lạ liếc nhìn về phía cửa sổ, nhưng ở đó hoàn toàn tối đen chẳng có gì cả. Hắn nghi ngờ nhíu mày, luôn cảm thấy ở đó có thứ gì mà mình không nhìn thấy được.
Ban ngày, Trương đại sư đã từng xem qua, chỉ thấy trên người Đào Lập Chí thật sự dính chút âm khí và dương khí hơi ít, cũng không nhìn ra được gì khác. Nói cách khác, Đào Lập Chí tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nếu vẫn không giải quyết được tình hình này thì chỉ có thể đi tới căn nhà ma đó xem thử.
Nhưng không ngờ buổi tối đã xảy ra chuyện.
Ban ngày nhìn Đào Lập Chí không có vấn đề gì cả, cho dù cậu ta yếu ớt nhưng rất có tinh thần, thậm chí buổi trưa còn ăn ba bát cơm. Nhưng sau khi trời tối, không biết tại sao mà cậu ta không khỏe, bắt đầu sốt nhẹ rồi đổ mồ hôi lạnh, đột nhiên hét lên một tiếng liền hôn mê, dọa cho bọn họ một trận.
Bây giờ, cuối tình tình huống cũng ổn rồi, Tất Hằng tiễn cha mẹ Đào Lập Chí đã mệt mỏi không chịu nổi về nhà trước. Khi y tá tới phòng kiểm tra thấy Đào Lập Chí ngủ ngon thì bất lực lắc đầu. Cô ta nghe nói phòng bệnh này có quỷ, ngay cả trong phòng cũng dán đầy lá bùa. Bác sĩ nói lần này bệnh của cậu bé đã nặng hơn, có khả năng là do uống loạn nước bùa gì đó. Bây giờ là thời đại khoa học kỹ thuật rồi, không ngờ còn có người mê tín như vậy, bây giờ không phải đã tự làm khổ mình rồi sao?
Đợi y tá đi rồi, hai con ma lại kéo Cố Phi Âm lên tầng. Cô hơi chột dạ hỏi: "Đào Lập Chí đã ngủ chưa? Cậu ta đột nhiên kêu lên một tiếng làm tôi sợ quá."
Cô gái hàng xóm dường như đã cạn lời liếc nhìn Cố Phi Âm, nhìn kỹ còn giống như đang trợn mắt thì phải? Bà lão nắm chặt cán chổi, chỉ sợ cái chổi bay ra ngoài đánh người.
Cố Phi Âm leo qua cửa sổ và kinh ngạc nhìn lá bùa dán trên đó. Nhưng nhìn kỹ lại, cô phát hiện mấy lá bùa này chẳng có chút linh lực nào, rõ ràng chỉ vẽ loạn nên không tác dụng gì. Ngay cả hai con ma hàng xóm cũng không thèm để ý tới chúng.
Cô ngồi xuống bên giường, nhìn Đào Lập Chí đang hấp hối.
Lúc này, trên người Đào Lập Chí có oán khí rất dày quấn quanh gần như đã phủ hết cả người, nhìn qua chỉ thấy một đống tối tăm, thậm chí sắp không nhìn thấy được dáng người nữa. Những oán khí này đang tranh nhau cắn nuốt dương khí trên người làm cậu ta càng lúc càng suy yếu, có lẽ cuối cùng sẽ lặng lẽ mà chết đi.
Lần trước gặp, cô còn miễn cưỡng có thể nhìn ra dáng người, lần này thậm chí cũng sắp không thấy rõ nữa rồi.
Hệ thống hơi sưởi trong bệnh viện vẫn mở, nhưng Cố Phi Âm mặc áo bông đứng trong này cũng không thấy nóng, trái lại cảm thấy trong phòng còn lạnh hơn cả bên ngoài, lạnh thấu xương.
Cô kéo chặt áo bông và ngẩng đầu nhìn cô hàng xóm cùng bà lão quét rác đang ngồi bên kia. Cả hai đều ngước mắt nhìn cô.
Một người và hai quỷ nhìn nhau hồi lâu.
Cố Phi Âm nói: "Hai người ăn trước hay tôi ăn trước đây?"
Vẻ mặt hai con ma đều trầm xuống, trên gương mặt trắng bệch có phần chống cự, không ngờ lại để người ta nhìn ra một ý tưởng kỳ lạ: "Tôi đã ăn no đến cổ rồi, lại ăn nữa thì sẽ thật sự nôn mất"?
Cố Phi Âm: "Các người không ăn sao? Chỉ có một mình tôi ăn à?"
Cô gái hàng xóm và bà lão cùng gật đầu, bọn họ thật sự quá no rồi.
Cố Phi Âm nghĩ bữa ăn này đủ nhiều đây, không chừng có thể tiết kiệm được tiền cơm tối mai cũng nên. Khóe miệng cô hơi cong lên: "Làm vậy thì ngại quá. Chẳng lẽ hai người còn chưa tiêu hóa xong? Có phải hệ tiêu hoá có vấn đề không?"
Cô gái hàng xóm: "..."
Bà lão quét rác: "..."
Cố Phi Âm không còn tâm tư nào nhìn gương mặt trắng bệch của cô gái hàng xóm và bà lão quét rác nữa. Cô cúi đầu nhìn về phía Đào Lập Chí, chỉ thấy cậu bé nhíu mày, hình như đang cố tỉnh táo lại.
Đào Lập Chí đang hôn mê, nhưng trong tiềm thức cậu bé vẫn còn đang lo lắng cho cái mạng nhỏ của mình và ba con quỷ ngoài cửa sổ, cho nên không ngủ sâu lắm, trong lúc ngủ dường như còn nghe có một cô gái nói sát bên tai, nói cái gì mà "Hai người ăn trước hay là tôi ăn trước... Tiêu hóa xong... ?"
... Ăn? Ăn cái gì? Ăn mình sao?
Đào Lập Chí kinh ngạc muốn thoát khỏi giấc mơ để tỉnh lại. Cậu không muốn bị ăn đâu!
Cậu bé liều mạng giãy dụa, vừa kêu cứu mạng vừa cầu xin: “Đừng, đừng ăn tôi... ăn tôi không ngon đâu..."
"Cầu xin các người đừng ăn tôi!"
"Đừng, đừng, đừng ăn tôi, ăn tôi chẳng ngon đâu, thật đấy hu hu..."
Một người hai quỷ cúi đầu nhìn Đào Lập Chí khóc giống như một người nước mắt, trên trán không ngừng đổ mồ hôi lạnh, trong miệng thì nói mê sảng nhưng vẫn không tỉnh lại, trông thật đáng thương.
Cố Phi Âm nghĩ người bạn nhỏ này có hơi ham chơi lại nhát gan, nhưng không có khuyết điểm nào khác, cũng không biết là ai muốn cậu bé chết, hại cậu bé thành thế này, bây giờ ngay cả ngủ