Cát Hồng vốn tính toán quyên một trăm vạn coi như tận tình tận nghĩa, nhưng bị Trương đạo trưởng ép như vậy, hắn khẳng định không thể chỉ quyên góp một trăm vạn được rồi.
Mấy năm nay hắn đi xem bói cải vận cải danh kiếm được không ít tiền. Chỉ cần nhìn vào việc hắn ở Đế Đô có cả một tòa biệt thự liền biết được ngày thường khách hàng của hắn có bao nhiêu người quyền quý. Hắn nhẫn nhịn đau lòng, nói: "Năm trăm vạn, nhiều nhất năm trăm vạn, nhiều hơn thì tôi không có."
"Cát năm trăm, tôi coi như nhìn thấu cậu."
". . . ? ? ?"
Cát năm trăm là cái quỷ gì?
Cát Hồng quyên góp năm trăm vạn, hắn cũng rất đau lòng. Hắn lại nghĩ tới việc vị khách hàng mới làm thương nhân kia đến cầu xin hắn mượn vận, là do người này đưa khá ít, nên hắn vẫn luôn không đáp ứng, nhưng nghĩ tới gần đây sinh ý cũng không tốt lắm, hắn nghĩ nghĩ, liền dứt khoát đáp ứng rồi.
. . .
Tên họ Trang này vừa chạy, liền trực tiếp chạy khỏi thành phố D, thành phố D khủng bố như vậy, hắn cũng không dám trở về. Sau này dù có đi ngang qua cũng phải đi đường vòng. May mắn hắn còn có bùa bảo mệnh, nếu không liền thảm thật rồi. Đợi đó, đợi hắn khôi phục nguyên khí, nhất định phải dạy dỗ cô gái tóc dài kia một trận. . . Thôi bỏ đi, hắn vẫn là nên sống cho tốt đã, báo thù gì gì đó làm sao quan trọng bằng còn sống chứ?
Đại trượng phu, co được dãn được, hắn sống trăm năm này cũng không sống uổng phí.
"Ồ, nhìn xem ai đây nhỉ." Giọng một người phụ nữ từ một bên truyền đến, tên họ Trang ngẩng đầu nhìn, quả nhiên là Oánh Oánh-vợ trước của hắn. Hiện giờ cô vẫn mặc một thân váy đỏ, ngồi trên người một con sói, cười nói với hắn, "Anh xem đi, tôi biết ngay người nhát gan như anh pháp bảo bảo mệnh rất nhiều, nhất định có thể trốn ra ngoài, này chẳng phải bị tôi đoán đúng rồi sao."
Tên họ Trang muốn giữ vững hình tượng đẹp trai của hắn, nhưng lúc này đạo hạnh còn chưa khôi phục, ngay cả tay cũng chưa mọc ra, cổ cùng thân thể chỉ dựa vào một khối thịt mà nối liền, thoạt nhìn không đẹp trai chút nào, hắn bất đắc dĩ: "Oánh Oánh, tôi biết em còn nhớ tôi, không nỡ nhìn tôi chết đi mà."
Oánh Oánh cười hì hì một tiếng: "Thôi đi, tôi chỉ là đến xem anh vì chân ái của mình mà trả giá bao nhiêu, chân ái của anh có cảm động đến mức nước mắt giàn dụa hay không, có vì anh mà cầu xin đám đạo sĩ loài người, cầu xin bọn họ thành toàn cho anh không?"
Tên họ Trang: ". . ."
Tên họ Trang: "Oánh Oánh, chân ái sẽ không cần báo đáp, tôi không quan tâm cậu ấy đối xử với tôi như thế nào."
Oánh Oánh: "Ọe —— "
". . . Em có thai rồi?"
"Cút!"
"Được rồi, Oánh Oánh, em xem hiện tại tôi yếu ớt như vậy, em có thể thu lưu ta một thời gian hay không? Chờ tương lai tôi nhất định báo đáp lại tình ý của em. Dù sao người có thể đến thăm tôi khi tôi gặp rủi ro, cũng chỉ có mình em."
"Đúng vậy nha, cũng chỉ có tôi không muốn sống cũng muốn đến xem chuyện cười của anh thôi."
". . ."
"Anh đi tìm chân ái của anh đi thôi, tôi tin tưởng hắn khẳng định sẽ đồng ý thu lưu anh đó."
". . ."
"Phải rồi, tôi cũng sắp kết hôn, chồng của tôi đối xử với tôi cực kì tốt, rất nghe lời tôi, tôi thích cái gì liền cho tôi cái đó, tôi nói làm cái gì thì làm cái đó, chúng tôi cực kì ân ái. Anh nhận được thiệp mời nhớ tới tham gia hôn lễ nha, đúng rồi, quà ít thì đừng có đến."
"... ? ? ?"
Tên họ Trang liên tục gặp đả kích, lúc này khuôn mặt vốn dĩ rối rắm nhìn càng thêm rối loạn. Hắn chỉ kém không ngửa mặt lên trời mà gào thét, biểu đạt tâm tình buồn bực của chính mình một chút.
Oánh Oánh yêu kiều cười một tiếng liền rời đi, tên họ Trang ở trong núi tùy tiện tìm cái sơn động trốn mười ngày, thân thể cuối cùng khôi phục bảy tám phần, lại đẹp trai như trước. Lúc này hắn lại nghĩ tới chân ái hiện tại của mình, hắn thật chưa từng gặp qua người nào xinh đẹp và dễ thương giống Nhất Chu như vậy. Tuy rằng nói người và ma không giống nhau, nhưng dù là ma cũng phải có chút mơ ước chứ.
Kẻ mà chân ái lên não như hắn mỗi ngày liền dựa vào nhớ nhung mà sống qua ngày.
Không bằng đi tìm cậu ấy? Đứng từ xa nhìn một cái cũng được.
. . .
Từ sau khi gặp phải ma, Thiệu Nhất Chu cùng Hạ Dao tìm Trương đạo trưởng mua mười bảy mười tám cái bình an phù trở về. Trên người treo một ít, trong túi lại đút vài cái, tóm lại lúc nào cũng phải xác định trên người bọn họ có bùa, quả thực so Thẩm Việt còn khoa trương hơn. Bọn họ vốn định mua từ Cố đại sư, dù sao Cố đại sư đạo hạnh cao, bùa chú khẳng định lợi hại hơn. Ai biết Cố đại sư căn bản không bán mấy thứ đồ này, bọn họ chỉ có thể hạ thấp tiêu chuẩn một chút mua hàng thứ phẩm thôi.
Nhất là sau khi biết quỷ vương chạy thoát, Thiệu Nhất Chu hận không thể mời Cố đại sư làm cận vệ của hắn, nếu không một mình hắn cũng chẳng dám ngủ.
Bởi vì đã thêm bạn trên Wechat, bọn họ sau khi trở về còn đặc biệt gửi cho Cố đại sư một hồng bao 99999 tệ, đương nhiên cuối cùng lưu lại trong tay Cố Phi Âm cũng không còn bao nhiêu, nhưng tốt xấu cũng đủ cho cô đăng đợt quảng cáo thứ hai, coi như là thu hoạch không tệ.
Cũng sắp tới năm mới, người được nghỉ đều nghỉ rồi, ông chủ thần tiên còn đặc biệt phát quà tết, mỗi người đều có một túi quà tết lớn, mặt khác còn phát thêm một tháng tiền công, khiến Cố Phi Âm làm việc càng dốc sức, chỉ sợ khách hàng chịu thiệt.
Buổi tối khi cô tan tầm về nhà, còn tới bờ sông xem xét vài lần. Quỷ nước héo mòn trôi nổi trong nước, một đầu tóc xanh bồng bềnh giống hệt rong biển, nhìn thấy cô đến, lập tức nhảy dựng lên lộ ra một nụ cười quỷ dị lấy lòng: "Ngài tới rồi, hôm nay muốn ăn cái gì? Cá chép, cá trắm cỏ hay là cá nheo, tôm tít, ốc đồng, cua ?"
Cố Phi Âm buổi tối muốn ăn canh xương sườn hầm ngô, cô mua xong ngô rồi. Hiện tại ngô cũng thật đắt, tùy tiện một cái liền tốn mấy tệ, nên cô chỉ mua một cái, mặt khác còn mua thêm vài cây nấm nhỏ để hầm cung, lại nấu thêm chút cơm, cơm tối cũng coi như được giải quyết. Hừm? Cô nhớ trên núi hình như cũng có nấm nhỏ? Chờ hôm nào nghỉ lên núi tìm đi.
Đương nhiên cá hương vị cũng rất ngon, có điều cũng phải để dành, ngày mai liền ăn canh cá đi.
"Tôi tới là muốn hỏi một chút, cậu có nhiều bạn bè không?"
Quỷ nước sửng sốt, điên cuồng lắc lư cái đầu tóc dài xanh mượt của mình nói: "Không nhiều, không nhiều, tôi một người bạn cũng không có!"
Vừa dứt lời, liền thấy vẻ mặt cô gái tóc dài tràn ngập thất vọng, đôi mắt không có độ ấm kia, giống như đang nghĩ “hắn vô dụng như thế có phải nên bán hắn hay không” vậy. Trong lòng hắn căng thẳng, nhanh chóng đổi lại: ". . . Thật ra cũng có một vài bạn, trong sông này quỷ nước cũng khá nhiều?"
Cố Phi Âm vui vẻ, nhanh chóng nói: "Vậy cậu có thể giúp tôi hỏi bọn họ một chút, có biết Mạc Sơn ở nơi nào hay không? Nếu như bọn họ không biết, có thể lại hỏi một chút bạn bè của bạn bè họ không?"
Như vậy bạn hỏi tôi tôi hỏi bạn, người biết đến tự nhiên sẽ càng nhiều, như vậy không phải là lại tiết kiệm một khoản lớn sao? Còn không cần cô tự mình đi hỏi, quả nhiên là biện pháp không tồi.
Quỷ nước nghe, thế mà lại là muốn hắn đi