Phương Thấu Ngọc ngồi chẳng lâu lắm, cảm ơn xong sau liền đến cục cảnh sát, còn có chuyện quan trọng hơn đợi cô làm. Ai cũng nói biết sai biết sửa chính là tốt, nên cho gã cơ hội thay đổi. Nhưng người cho kẻ phạm tội cơ hội sửa đổi, không phải là cô sao?
Cô vẫn chưa tha thứ gã, người khác dựa vào cái gì cho gã cơ hội sửa đổi?
...
Ăn điểm tâm xong, Cố Phi Âm liền nói lời chào tạm biệt với Thiệu Nhất Chu, mặc cho anh ta làm kiểu gì đều không giữ cô ở lại được, dù sao cô còn có chuyện quan trọng hơn để làm.
"Chuyện gì cơ? Đại sư, tôi sợ lắm, không có cô sẽ ngủ không nổi!"
"Tôi muốn đi kế thừa kế tài sản, tôi sẽ đi sớm về sớm, hẹn gặp lại."
"..."
Thiệu Nhất Chu đôi mắt rưng rưng tiễn biệt Cố đại sư, trong lòng lại đem họ Trang mắng chít chít một trận, có tiền như vậy làm chi? Để Cố đại sư bị hấp dẫn chạy mất!
Đương nhiên lần này Cố Phi Âm cũng không đi một chuyến phí công, cô vẫn nhận được 99999 hồng bao, cuối cùng quyên góp ra hơn phân nửa, cô còn dư một vạn. Trước khi lên núi, cô đã dùng tiền mua hai mươi túi ni lông khổng lồ, loại túi này rất lớn, dùng để đựng tiền vô cùng thích hợp.
Ban đầu họ Trang nhiều tiền đến độ chơi rải tiền, do thế tiền trong mộ nhất định không ít, Cố Phi Âm còn nghĩ phải chăng cô chuẩn bị bọc hơi ít? Có điều không việc gì, túng quá chơi hai chuyến luôn.
Trước đó cô tính đem họ Trang bán quách cho xong chuyện, sau khi bán cũng không biết gã chính là tên lúc trước kết hôn vung tiền. Về sau biết sự thực, ngẫm lại thực sự quá lỗ, lẽ ra lấy hết đồ trong mộ của gã mới bán, lúc đó sẽ không lỗ.
Không nghĩ tới gã chạy trốn rồi, sau đó lại bị cô bắt được, quả nhiên vẫn may cho cô.
Cố Phi Âm vì thừa kế tài sản mà chuẩn bị đủ thứ, có điều cô vừa trở về thành phố A, Trương đạo trưởng đã gọi điện thoại tới: "Cố đại sư, nghe nói cô bắt được họ Trang rồi? Thật sao? Cô không có bị thương chứ? Mọi người hiện tại ở đâu vậy? Tôi tới ngay!"
Cố Phi Âm vội la lên: "Tiểu Trương ông chờ một lát!"
Tiểu Trương: "... ? ?"
Cố Phi Âm vội nói: "Họ Trang tôi tạm thời chưa bán, đợi sau khi tìm được cái mộ của gã không còn giá trị lợi dụng nữa tôi sẽ bán cho ông nha! Ông thấy được không? Hế hế."
Tiểu Trương: "... ! !"
Còn… còn có kiểu này ư? Đây là kỹ năng thần thánh gì thế!
Trương đạo trưởng kinh hãi, ngạc nhiên hỏi: "Cố đại sư, cô muốn vô sào huyệt họ Trang hả?"
Cố Phi Âm nói: "Đúng vậy, dù sao khi gã chết đồ vật trong mộ sẽ không ai dùng, đây không phải là lãng phí à?"
Họ Trang bên cạnh: ... Tôi còn chưa có chết đâu, nói chuyện bớt hư cấu được không? TAT
Trương đạo trưởng lau mặt, nói: "Cố đại sư, tên họ Trang này rất xảo trá, cô đừng để bị nó lừa! Mà cô đi một mình sao?"
"Ừm, một mình tôi và rất nhiều quỷ."
"..."
...
Cố Phi Âm muốn đi thăm dò sào huyệt họ Trang, một mình cô đi chắc chắn không được, nhiều đồ như vậy nhưng không ai khiêng là vấn đề lớn, cho nên cô tính mang theo quỷ môn làm bạn đồng hành. Cô gái hàng xóm và bà lão muốn đi theo cô, quỷ không đầu và quỷ cụt tay cũng thế, nữ quỷ trung niên muốn chăm sóc con vì vậy không đi được, đúng lúc có thể ở lại trông nhà, nữ quỷ áo đỏ dù mất mấy ngày không được quất tên đàn ông cặn bã kia, nhưng chờ cô trở lại bù thêm cũng không muộn, được dịp nên đi luôn.
Mặt khác còn tìm mười mấy con quỷ khá lợi hại trong chỗ trọ, về tiêu chuẩn lợi hại thì ít nhất có thể khiêng nổi cô thôi? Những tiểu quỷ ngay cả đũa còn cầm không nổi, đi cũng giúp không được cái gì, vậy là được rồi.
Về phần đi chuyến này, thù lao chắc chắn là phải có, dù sao không thể cứ để quỷ làm không công.
Bởi vì chuyện này rất quan trọng, hai mươi mấy con quỷ đều đến nhà cô thương lượng đối sách, họ Trang cứ như vậy trơ mắt nhìn những con quỷ nhỏ đáng ghét và cô ả tóc đen dài thương lượng chia tài sản của gã làm sao, còn gã không có giá trị lợi dụng thì sắp bị bán lấy tiền...
Lúc này có lẽ quỷ nước hiểu được một chút thống khổ trong lòng gã.
Thế là hết hai ngày ăn tết, Cố Phi Âm liền đeo túi chống quải trượng đi ra cửa, địa điểm lần này là thành phố E.
Họ Trang là dạng thỏ khôn có ba hang, đương nhiên trong mấy trăm năm nay không chỉ có một mộ trên ngon núi Đại Long, ít nhất gã còn có một cái mộ dự trữ để cho việc Đông Sơn tái khởi*.
thua keo này bày keo khác, đợi thời trở lại.
Trước kia đi ra ngoài cô còn mang theo một ít đồ ăn, lúc này ngay cả thức ăn khô cũng không mang, trong ba lô toàn túi ni lông đựng tiền, đói bụng liền kéo họ Trang ăn, tiện lợi còn tiết kiệm tiền, rất đáng giá.
Họ Trang: ... ... :(
Nghe nói hang ổ thứ hai của tên họ Trang nằm ở núi