Tang vật cũng bị tịch thu, Cố Phi Âm đêm đó liền bị giam giữ, tôm hùm và cua xào cay cô còn chưa có ăn xong, lon cocacola bỏ ra ba tệ rưỡi để mua vẫn còn một nửa trong tủ lạnh. Nếu đã mở lon mà để lâu tầm một hai ngày, sẽ bị hỏng không thể uống. Sớm biết mình bị như này thì cô đã uống hết luôn! Rồi một đống hải sâm, sò, hến phải tươi ăn mới ngon, giữ vài ngày mùi vị thay đổi ngay. Nếu không muốn những chuyện đấy xảy ra, cô chỉ có thể đành nhờ bọn quỷ đưa cho hai ông cháu nhà họ Vương ăn, chứ để không nó hư thì uổng lắm.
Vả lại vì sao có thể xem cô như trộm mộ chứ? Rõ ràng là kế thừa hợp pháp mà.
"Tôi không có trộm."
"Thật, đây đều là của tên họ Trang, tôi được thừa kế tài sản hợp pháp."
"Mặc dù lấy ra từ trong mộ, nhưng đó là vì họ Trang đem đồ giấu ở trong mộ nha."
" Tên đầy đủ của Họ Trang tôi không biết, gã là quỷ, bị tôi dùng sợi dây thừng trói ở chân bàn ăn, mấy người đi xem thì biết. Không thì thả tôi về để tôi đi hỏi gã ha?"
"Tôi nói thật, không có nói láo."
Đồng chí cảnh sát nhìn cô với vẻ mặt chính trực: "Ha ha, không chịu thành thật khai báo đúng không?"
Cô gái tóc dài toét miệng cười, nhìn âm u lại mộc mạc còn có chút thật thà, đôi mắt trống rỗng không có điểm sáng: "Tôi thành thật khai báo mà, không tin anh hỏi bọn họ đi, họ có thể chứng minh cho tôi."
Cơ mà dáng vẻ âm u của cô gái tóc dài, khiến người ta nhìn qua thôi cũng thấy trong lòng không thoải mái, nhất là khi cô ấy toét miệng cười lộ ra hàm răng và lợi, trông hơi đáng sợ, đồng chí cảnh sát nhịn không được run lập cập. Anh nhìn xung quanh một chút, chỉ nghe có tiếng vù vù, mà nơi này trừ cô gái tóc dài cũng không có ai, vậy hỏi người nào?
Đệch, cô gái tóc dài này tang vật đã lấy được còn dám ngụy biện, quả nhiên rất xảo quyệt!
"Cô cho rằng tôi là thằng ngu sao?"
"Không phải không phải."
"Vậy cô nói thế này ai tin? Cô nói trên đời này có quỷ? Cô nằm mơ hả?"
"..."
Chả muốn nói nữa, những lời Cố Phi Âm nói cảnh sát chắc chắn sẽ không tin, chỉ coi cô đang ngụy biện, bọn họ bắt qua không ít tội phạm, cũng nghe qua không ít lời biện minh cho lý do họ làm, nhưng mà lí do “ kế thừa hợp pháp tài sản của quỷ” thì chắc là đầu bị rơi một lần từ trời xuống đất. Bây giờ phần tử phạm tội càng ngày càng giỏi bịa chuyện.
Bởi vì đồng chí cảnh sát không nhìn thấy, dĩ nhiên không biết bên trong đồn cảnh sát lúc này có rất nhiều quỷ.
Quỷ không đầu gấp đến độ cào trán nói: "Tại sao có thể như vậy? Là tên nào lòng dạ hiểm độc đi báo cáo? Tôi muốn biết để đi hù chết nó."
Qủy cụt tay nói: "Giờ cậu nói cũng làm được gì, vẫn mau nghĩ một chút biện pháp đi."
"Chẳng lẽ kéo họ Trang qua để làm chứng sao? Chỉ cần chứng minh những đồ cổ kia đúng là tài sản của họ Trang, chắc chắn Cố đại sư không có chuyện gì!"
"Họ Trang hận Cố đại sư như vậy, gã sẽ ra mặt sao? Hơn nữa những đồng chí cảnh sát này toàn thân có khí tiết chính trực, còn mang theo một chút quan uy, chúng ta không có cách nào đến gần người bọn họ, ngược lại họ cũng chả nhìn thấy chúng ta, coi như anh ta nhìn thấy chỉ e vẫn sẽ nghĩ chúng ta thuê băng nhóm lừa gạt."
"... Vậy làm sao bây giờ đây? Không có cách nào ư?"
"Đồ cổ nhiều như thế, nghe cách nói của đồng chí cảnh sát, không chừng phải bị phạt tầm mười mấy hoặc hai mươi năm! Nghiêm trọng hơn nữa sẽ bị phạt chung thân!"
"Sao lại nghiêm trọng như vậy trời?"
"Thế mới nói, lần này thảm rồi!"
...
Lúc này cục cảnh sát bởi vì bắt được trên trộm di vật văn hóa nên cực kỳ phấn khởi, dù sao cũng là mười cái rương lớn, trong rương đều là vàng, bạc, đồ ngọc, từng món đều tinh xảo, lộng lẫy. Mặc dù niên đại cổ xưa vì thế chúng có vẻ hơi cũ kỹ, nhưng chuyện đó không ảnh hưởng tới giá trị của bọn chúng, bây giờ bọn họ báo cấp trên rồi, đành đợi cấp trên phái chuyên gia đến đây.
"Có điều cô gái tóc dài... Cố Phi Âm có phải đầu óc hơi có vấn đề? Những vật này vừa nhìn đã thấy trải qua rất nhiều niên đại, thế mà cô ta còn nói mình là thừa kế tài sản hợp pháp, nói như vậy bố ai tin được."
"Ừ! Có chút kỳ quái, có lẽ cô ta không muốn khai báo đồng bọn ra, cố ý lấy cớ, dùng nó để giảm tính cảnh giác chúng ta xuống."
"Nếu quả thật là như thế, thì cô ta còn rất có đầu óc. Song, cho dù cô ấy làm trò mèo gì chăng nữa, tang vật đã thu được, vô tù là cái chắc."
"Ừm, mấy người cho thêm người mai phục gần nhà Cố Phi Âm, nếu cô ta còn có đồng bọn, hàng nhiều như vậy chẳng thể nào mà không quay lại lấy, cuối cùng một lưới bắt hết họ luôn!"
"Đội trưởng yên tâm!"
Giang Thiên xuất cảnh trở về, dĩ nhiên cũng nghe nói trong cục phá được một án lớn. Vào ba mươi tết, bọn họ bắt được một thành viên trong nhóm trộm mộ! Hiện tại đã đem cô ấy giam lại, đã lấy khẩu cung, tuy rằng nội dung khẩu cung này không ai hiểu.
Giang thiên nghe được vài câu, vừa nghe cái tên "Cố Phi Âm", đầu óc anh liền giật một cái: "Cố Phi Âm? Bị bắt là Cố Phi Âm? Đường Phú Dân?"
Đồng sự A nói: "Ừm, chính là đường Phú