Cố Phi Âm trầm mặc, vấn đề này đúng là khá lớn, nếu cô dám qua đó, còn cần trốn ở chỗ này à? Nhưng núp ở chỗ này quả thực không phải biện pháp, vẫn nên qua thì hơn. Thế nhưng đôi mắt cô có hơi chút vấn đề, đi cũng không dễ tìm được một quỷ nhỏ mới “ra đời”, với lại hiện tại đông người tìm quỷ cũng chả tiện. Có lẽ nên đợi buổi tối ít người lại đến, đến lúc đó chỉ liếc thôi đã thấy ngay.
Đợi hết gần một ngày , cho đến lúc sắc trời trở tối, ước chừng hơn mười một giờ , Cố Phi Âm nhà họ Dư lần nữa. Lúc này, nhà họ Dư đã không còn đông người như ban ngày và hòa thượng niệm kinh. Bên nhà chính mấy cụ bà đang ngồi khóc tang, phòng cách vách vẫn ngồi chơi mạt chược hai bàn.
Cố Phi Âm nhìn từ cửa ra vào, đáng tiếc cái gì cũng không thấy, khắp nơi là một mảnh sương mù mông lung, cô hồn dã quỷ đi theo cô đằng sau cũng duỗi cổ quan sát vài lần, khi trông thấy tế phẩm bày biện trên bàn, nước bọt giống như chảy thành suối.
"Mọi người trông thấy Tiểu Dư không? Mau gọi ông ra nói chuyện một lát."
"Không thấy, ông cụ Dư hình như không ở chỗ này?"
"Không ở? Vậy ông ấy đi đâu?"
"Không biết, chắc là ở quanh đây thôi, nào, tranh thủ thời gian tìm đi."
Bây giờ vẫn chưa hạ táng, ông cụ Dư chắc chưa đi xa, dừng ở nhà chính không thấy người, mấy con quỷ lại nhanh đi tìm mấy căn phòng khác phòng, thật may là bọn họ tìm được rồi.
Hai bàn phòng cách vách vẫn đang đánh mạt chược, ông cụ Dư đã đợi ở đó, nhưng mà tình huống nhìn có vẻ sai sai.
Ông cụ Dư lúc này bay ở giữa không trung, đôi mắt vô thần và già nua trừng trừng, khuôn mặt trắng bệnh cứng đơ đẫm huyết lệ, cụ còng lưng, vọt tới người phụ nữ mặc áo đen để tang đang đánh bài. Đáng tiếc do cụ thành quỷ nên không có thực thể, hồn lực lại yếu ớt, cụ chỉ có thể xuyên qua thân thể người phụ nữ và bàn mạt chược, thậm chí bởi vì hãm không kịp nên đầu lọt qua tường bên kia.
Chỉ chốc lát sau, ông cụ Dư lại xông trở lại, lặp lại mấy lần, huyết lệ nơi đáy mắt cụ càng đậm, cuối cùng thê lương hét to một tiếng!
Cảnh tượng này, khiến mấy con cô hồn dã quỷ trợn mắt hốc mồm, dạng quỷ như cụ ông Dư hình như không giống với chết già khi hết tuổi thọ và không còn tiếc nuối, mà cụ luôn đầy lòng hận ý muốn nhào tới người phụ nữ tên Cung Tư Tư, là con dâu cụ.
Điều này nhìn đã thấy có chuyện, ông cụ Dư vì sao hận con dâu của mình như thế? Hận đến nỗi muốn cô ta phải chết, ở trong đó chẳng lẽ còn có ẩn tình hay sao?
"Đại sư, ông cụ Dư ở bên trong, nhưng tôi nhìn bộ dáng của lão, tựa như là muốn tìm con dâu mình báo thù?"
"Báo thù?"
"Nghe nói ông cụ Dư chết ban đêm, ngày thứ hai mới bị người nhà phát hiện, hiện tại ông cụ Dư hận con dâu đến vậy, cái chết của cụ chắc có liên quan đến con dâu nhỉ?"
"Tôi cảm thấy rất có thể, chứ chả nhẽ cụ ăn no rửng mỡ nên làm thế?"
Mấy cô hồn dã quỷ ghé vào cửa sổ ngó rất lâu, một bên chít chít nói không ngừng, càng nói càng cảm thấy có khả năng cụ ông Dư chết không đơn giản, nhất định có quan hệ với cô con dâu.
Cố Phi Âm cũng duỗi cổ kề vào cửa sổ để nhìn, đáng tiếc cô nhìn chả thấy gì hết.
Mà ông cụ Dư bây giờ còn chưa ổn định, âm trầm đứng ở sau lưng Cung Tư Tư, đôi mắt hí vô thần, gương mặt loang lổ đầy nếp nhăn nhìn cứng đơ lại quỷ dị.
Đêm nay Cung Tư Tư chơi bài không hên lắm, chưa nói đến vụ luôn thua tiền, cô luôn thấy cực kỳ lạnh, rõ ràng mặc rất nhiều lớp, trong tay ôm túi chườm, dưới chân cũng có lò sưởi, nhưng vẫn cảm thấy lạnh, lạnh đến độ răng cô run cầm cập, tay chân cứng ngắc, giống như hơi ấm chung quanh không đủ. Cô rốt cục nhịn không được, nhìn mấy người ngồi cùng bàn nói: "Mấy thím không thấy lạnh à? Tôi luôn cảm thấy lạnh kinh khủng, hôm nay sao mà lạnh thế, cái lò sưởi chẳng có tác dụng chút nào, nhưng mà đâu có tuyết rơi chứ."
"Thím còn lạnh? Thím vừa có túi chườm vừa có lò sưởi mà vẫn còn lạnh, cô có muốn lên giường đắp chăn luôn không?"
"Có hơi lạnh thật, nhưng cũng chưa quá mức như thím, người thím yếu thật đấy."
Người cô yếu? Người cô sao yếu được, quanh năm suốt tháng sinh bệnh rất ít, kèm thêm làm công việc nhẹ, người cô sao lại yếu? Ngay cả chồng cũng nói cô khỏe.
Cung Tư Tư quấn chặt quần áo, ôm túi chườm run lẩy bẩy, lại quan sát mấy người trong phòng này, quả thực không một ai lạnh đến cả người run lẩy bẩy giống cô cả.
Mà từ khi cụ ông mất, cô luôn cảm giác mình lạnh vô cùng, ban đầu cô tưởng là do tâm lí, nhưng so sánh với bây giờ , trong lòng cô liền hồi hộp, đột nhiên có loại dự cảm không tốt, cô không kìm được quay đầu nhìn mấy lần, nhưng sau lưng cô là vách tường trắng phau, vốn dĩ chẳng có thứ gì. Hơn nữa trong phòng này tuy có người, cô vẫn cảm thấy âm u rất đáng sợ, xác cụ ông còn nằm sát vách.
Cung Tư Tư suy nghĩ lung tung một hồi, sắc mặt trở nên tái nhợt, cô hít sâu vài cái để ép buộc mình tỉnh táo lại.
Kỳ thật không cần sợ, bởi vì trên đời này vốn không có quỷ. Nếu có quỷ, trên đời này còn sẽ có người xấu sao? Nghĩ như vậy, cô quả nhiên an tâm không ít, thở một hơi, tỉnh táo lại.
Ai ngờ khi cô vừa chớp mắt, đột nhiên thấy màn cửa màu nhà mình bị