Cố Phi Âm cũng không nghĩ tới trấn Bạch Ngọc chính là Mạc gia thôn, thay đổi như vậy khiến đầu óc cô suýt chút nữa không xoay kịp. Cô nhớ rõ cô ngủ một giấc, bị đói tỉnh, sau đó ra khỏi mộ đi tìm con lệ quỷ ăn, đang ăn thì vài đạo thiên lôi liền oanh xuống, cô bị đánh thành người luôn.
Tuy rằng nói thế giới bên ngoài biến hóa có hơi lớn chút, nhưng cô chưa từng nghĩ tới Mạc gia thôn núi Mạc Sơn của cô sẽ phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất như vậy. Rõ ràng chỉ là một cái thôn nhỏ, giờ lại biến thành thành trấn lớn, khiến cô hoàn toàn không nhận ra được. Chẳng lẽ cô bị sét đánh một cái, không những biến thành người, trung gian còn đi qua quãng thời gian rất dài rất dài nữa hả?
Tuy rằng trước đây cô cũng từng suy đoán như vậy, dù sao thế giới lúc này biến hóa thật sự rất lớn, nhưng thật sự, cô vẫn cảm thấy có chút không tưởng tượng nổi. Ông trời chó má này sao lại dày vò quỷ như vậy. Đời trước cô đã gây ra bao nhiêu tội nghiệt chứ hả, hay là trong số quỷ bị cô ăn có thân thích của ông ta? Kẻ có quan hệ đúng là lợi hại mà.
Họ Trang suýt nữa thì khóc, lại để hắn thuận lợi tìm ra Mạc gia thôn như vậy. Hắn cũng không nghĩ tới trấn Bạch Ngọc chính là Mạc gia thôn, không phải mới qua vài chục năm sao, Mạc gia thôn này phát triển không khỏi cũng quá nhanh đi!
Này cũng không tốt lắm đâu, tìm được Mạc gia thôn hắn sẽ không còn giá trị lợi dụng, mà hắn vẫn chưa có khôi phục hồn lực, xem ra hắn không trốn thoát vận mệnh bi thảm bị cô gái tóc dài bán đi lấy tiền rồi.
Nghĩ như thế, họ Trang càng thêm bi thương, cúi đầu, dáng vẻ âm trầm thê thảm không thôi, oán khí tỏa ra bốn phía, huyết lệ chảy lênh láng đầy đất. Hắn che lại khuôn mặt tuấn tú khóc hu hu, khiến đám quỷ nhìn vào cũng cảm thấy đáng thương.
Đương nhiên Cố Phi Âm không cảm thấy hắn đáng thương, đạp cho mấy phát rốt cục cũng được an tĩnh.
Họ Trang: . . .
Quả nhiên là cô gái tóc dài tuyệt tình lãnh khốc trừ ăn cùng tiền ra không có gì có thể lay động! QAQ
Đám cô hồn dã quỷ nhìn họ Trang thê thảm như thế, nhịn không được rùng mình một cái. Ông Dư cũng run rẩy một chút, rốt cuộc vẫn là rất kích động, hưng trí bừng bừng mời Cố Phi Âm cùng mấy đứa cô hồn dã quỷ ngày mai đến uống rượu, "Chủ yếu là muốn cám ơn các cô, nếu không có các cô ở bên cửa sổ dọa Cung Tư Tư gần chết, tôi cũng không dễ làm xong như vậy, không biết mối thù này của tôi đến bao giờ mới có thể báo."
Uống rượu? Mấy tên cô hồn dã quỷ đều hưng phấn muốn chết, rượu ai chả muốn uống chứ, chỉ cần nghĩ đến có nhiều rượu hoa quả như vậy nước miếng đều chảy xuống. Lúc này liên mồm nhận lời: "Đến chứ đến chứ, chúng tôi nhất định sẽ đến mà!"
"Oa, không nghĩ tới còn có chuyện tốt như vậy luôn, đã lâu lắm rồi tôi không vớ được miếng thịt ngụm rượu nào."
"Ăn tết cậu ngay cả một ngụm thịt cũng không cướp được sao? Cậu lăn lộn ở đây cũng kém quá đi."
"Haix, cũng không thể trách tôi, năm rồi còn có thể cướp được chút, năm nay không biết từ nơi nào chui ra một con quỷ rất là lợi hại, bao nhiêu con quỷ nhỏ đều bị hắn bắt lại. Một khi phát hiện có tế phẩm xuất hiện, bọn họ liền kết đội hành động! Mấy kẻ không có tổ chức như tôi, muốn cướp được một ngụm cũng khó khăn."
"Vậy cậu cũng gia nhập cùng bọn họ là được rồi, cậu bị ngu à?"
"Tôi là người tự do, sao có thể chỉ vì vài ngụm thịt mà khom lưng chứ!"
". . . Ồ."
Bên này đang nói hăng say, bên kia ông Dư lại hỏi Cố đại sư: "Đại sư, cô có tới không? Cô tới đi, tôi cũng không cái gì có thể cảm ơn ngươi, chỉ có thể mời cô ăn bữa cơm."
Cố Phi Âm đương nhiên nói: "Đến chứ."
Mộ muốn tìm, rượu cũng phải uống, không ăn no thì làm gì có sức lực đi tìm mộ chứ.
Lại nói hiện tại Mạc gia thôn đã tìm được, như vậy ngọn núi phía sau kia hẳn là chính là Mạc Sơn, chỉ là biến đổi quá lớn, hoàn toàn không nhận ra được. Huống chi trên núi còn xây cái gì chùa Bạch Ngọc, mộ của cô sẽ không bị đào đi đấy chứ?
Cô nhịn không được rùng mình một cái, lo lắng không thôi, nếu như bị đào, trong mộ của cô còn nhiều bảo bối như vậy. . . Nói gì cũng phải tìm trở về!
Có điều hiện tại sắc trời cũng đã tối, tối đen như mực nhìn cái gì cũng không tiện, cô vẫn là về khách sạn ngủ trước, chờ hừng đông rồi nói sau. Dù sao bây giờ cô đã là người, ngủ muộn liền dễ dàng có nếp nhăn, không giống như lúc cô còn là quỷ, không những không cần đi ngủ, cho dù trải qua trăm ngàn năm cô cũng không có nếp nhăn, còn đẹp chán. Làm người thật là gian nan mà.
Cô bước từng bước nhỏ mù mờ trở về, lật cái tay nhỏ dắt theo tên họ Trang, sắc mặt trắng nhợt thoạt nhìn càng thêm âm trầm không dễ chọc. Đi không bao xa, phía trước liền có hai ba người đàn ông uống đến say khướt đi tới. Bọn họ kề vai sát cánh, hi ha cười nháo, trong miệng hút thuốc, thoạt nhìn không khác gì đám du côn lưu manh ven đường. Còn chưa tới gần, đã ngửi thấy mùi thuốc xen với hơi rượu nồng nặc.
Cô cũng không để ý, nhưng là tên đàn ông cao lớn đâm đầu đi