Hào ca vừa nhìn ông Dư không chịu được kích thích, có chút vô vị đem hai cánh tay ném cho thủ hạ mấy cái huynh đệ, mấy huynh đệ so với hắn phóng khoáng hơn, lôi kéo chưa được mấy phút liền chia ăn xong xuôi, như hùm như sói nuốt vào bụng, điều này làm cho ông Dư sợ đến giả bộ bất tỉnh thật sự muốn hôn mê, đây là quỷ gì, chém cánh tay ông không nói còn ăn ở ngay trước mặt ông, còn vương pháp không hả ?
Ông Dư hận không thể quay ngược thời gian, không phải là đến uống rượu bát sao, mời mời!
Nhưng là bây giờ cánh tay của ông cũng bị chém ăn, ông lại đi nói mời uống rượu, đó không phải là thiệt bị chém thiệt bị đau đớn sao? Hắn nói không đau như tưởng tượng không máu tanh như vậy, nhưng không có nghĩa là không đau, nghĩ như vậy lại cảm thấy thật thiệt thòi, chữ xin mời lại không nói ra miệng. Ông không sĩ diện sao?
Bây giờ ông chỉ hy vọng các tiểu huynh đệ giúp chút sức, nhanh đem Cố đại sư và Tịnh Hàng tiểu sư phụ mời tới cứu ông, ông cũng không muốn vừa chết hung thủ còn chưa chịu trừng phạt, bây giờ lại bị hồn bay phách tán.
Nghĩ đi nghĩ lại, mắt ông đã ươn ướt, ngâm ra máu đỏ tươi, bồi cùng nếp nhăn loang lổ mặt, xem ra thật đáng thương.
Hào ca vào lúc này đang nghênh ngang nằm ở một tấm ghế đá to lớn, hắn có lông mày rậm mắt to, tráng kiện to lớn, toàn bộ quỷ âm khí uy nghiêm đáng sợ, một đôi mắt xám trắng khá là không thiện cảm nhìn chằm chằm ông Dư.
Dưới đáy mấy huynh đệ ăn xong điểm tâm cánh tay, không có hình tượng tung bay giữa không trung, đương nhiên điểm ấy cũng không no, vẫn tương đối nhớ nhung thịt cá tiệc rượu ông Dư, bọn họ đi bắt ông Dư nhìn thấy bàn lớn như vậy, bọn họ ngụm nhìn nước bọt chảy ròng, hận không thể nhào tới ăn no, nhiều hơn so với cánh tay nhỏ này.
"Hào ca, ta xem lão già này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, mới một cánh tay mà thôi, không bằng chúng ta đem tay chân đều chém đem ra làm điểm tâm, nhìn hắn còn dám mạnh miệng không."
"Hừ, ta nghe nói trong nhà ông ta còn có ba con trai, cũng không tin hắn có thể không quản chết sống của con trai, ba người kia dáng cao lớn, khẳng định ăn ngon hơn lão già này."
"Lời này ngươi nói sai rồi, trong nhà ông Dư cũng không chỉ có ba con trai, còn có mấy cháu trai cháu gái, mấy người kia đều còn nhỏ, nghe nói lớn nhất cũng mới học tiểu học, nhỏ nhất vừa mới bước đi, tiểu hài tử đều yếu ớt, nào có ai không bất ngờ ốm đau, tùy tiện cảm mạo đều có thể đòi mạng bọn họ."
"Đúng, tiểu hài tử dương hỏa thấp, đi đêm dễ dàng gặp quỷ nhất, không cẩn thận liền đi đời nhà ma."
Những âm u ác độc này để ông Dư giả bộ bất tỉnh không bình tĩnh, trong lòng không khỏi lo lắng, ông chỉ có mấy người nhà, lại vì ông xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì làm sao bây giờ? Ông tức giận đến không chịu được, những con quỷ này quá phận, đối với người mấy chục tuổi ra tay còn chưa tính, thậm chí ngay cả trẻ con đều không buông tha, sẽ không sợ bị sét đánh sao?
Ông Dư trừng lớn đôi mắt nhỏ, rốt cục không nhịn được tức nói: "Các ngươi chớ quá mức, quỷ đang làm trời đang nhìn, cẩn thận bị Thiên lôi đánh, xuống dưới 18 tầng địa ngục, đời sau làm bò làm ngựa, làm súc sinh."
Hào ca cười gằn ác độc nói: "Há, ta còn tưởng rằng ngươi có thể giả bộ bao lâu, giả bộ đi, ngươi tiếp tục giả bộ."
Tiểu đệ Nhất Hào nói: "Là ngươi không đem Hào ca của chúng ta để trong mắt, cũng là ngươi không tôn kính Hào ca nhà chúng ta trước, Hào ca muốn đi vào nhà ngươi đó là vinh hạnh, ngươi không cố gắng chiêu đãi còn chưa tính, ngươi ngược lại tốt, vẫn dám từ chối, ai cho ngươi lá gan ấy?"
Tiểu đệ Nhị Hào phụ họa nói: "Đúng, ngươi không nghĩ đi chiêu đãi Hào ca, trái lại ra sức khước từ nói không, ngươi có ý gì?"
Tiểu đệ Tam Hào nói: "Vì lẽ đó nếu nói thật, là chính ngươi hại con cháu ngươi, không thể trách chúng ta!"
Bọn tiểu đệ một phen cãi chày cãi cối chỉ trích, nói tới mức ông Dư càng tức, lễ tang ông muốn mời ai tới là người ấy có thể tới, không muốn mời ai thì không mời, đây không phải là ông định đoạt sao? Ông không muốn mời đồ bỏ Hào ca này thì không mời, lại còn ép buộc ông mời, không mời liền lấy người nhà uy hiếp ông, ép mua ép bán còn muốn ông cảm tạ ân đức, thật là cái gì cũng bọn họ chiếm hết, còn có vương pháp không?
Ông Dư nói: "Ta đây không phải là không quen biết các ngươi sao, ta cũng mới chết không bao lâu, mới vừa tiếp thu sự thật trên thế giới có quỷ, nào có thể nghĩ nhiều như vậy? Các ngươi nếu như cùng ta nói chuyện êm đẹp, ta có thể không mời các ngươi sao? Mọi người đều là quỷ, làm bạn bè cũng rất tốt, hà tất đánh đánh giết giết đây?"
Hào ca mắt xám trắng liếc ông Dư một chút: "A, ngươi vừa nãy còn thà chết chứ không chịu khuất phục, nhanh như vậy liền thay đổi sắc mặt?"
Ông Dư nghĩ mặc kệ thế nào cũng không thể để cho những con quỷ này đánh chủ ý người nhà, cổ đại có nằm gai nếm mật, hiện có ông Dư bán "Thân" cầu vinh, ông chỉ có thể chịu nhục, đem mấy con ác quỷ ổn định, đạo lú co được dãn được này ông vẫn hiểu.
"Hào ca, ngươi đừng hiểu lầm, mọi người đều là quỷ, có chuyện thương lượng, chỉ cần một câu nói của ngươi, cửa nhà ta bất cứ lúc nào cũng mở rộng vì ngươi."
Hào ca cười lạnh một tiếng, tiểu đệ số một, hai ba, bốn năm, sáu cũng cười đắc ý, sớm nói như vậy không là tốt rồi sao? Cần phải chịu chút tội mới thành thật, để cho bọn họ uỗng phí nhiều công phu.
Ông Dư trên mặt cười ha ha, trong lòng