Bỗng nhiên bị động đất, dường như trong nháy mắt toàn bộ tiểu trấn trở nên hoang tàn.
Dư Lão Đại và Dư Lão Nhị cũng không nghĩ tử thần muốn ghé sớm như vậy. Thời điểm bị động đất, hai anh em đều ở nhà chính, lo lắng về chuyện của bố mình và thương lượng sau này nên làm gì. Ngay sau đó, núi rung chuyển, khi họ phản ứng kịp muốn chạy ra ngoài thì tiếc rằng lầu hai bị sập xuống, bọn họ không còn cách nào đành núp ở góc tường. Vì chỗ này là khu vực tam giác, nên mới giữ được mạng cho họ.
Bọn họ dù không chết tại chỗ nhưng trên người bị thương nặng, chân bị một tảng đá đè lên, chẳng thể nhúc nhích, mà tình huống của vợ con ở trên lầu vẫn chưa biết ra sao.
Lão Tam bởi vì sốt ruột tình huống của cụ ông Dư và cảm thấy chẳng còn mặt mũi nào mà nhìn hai người anh nên tránh ra ngoài hút thuốc, nhờ vậy tránh được một kiếp.
Dư Lão Nhị có cảm giác chân mình bị tảng đá đè lên, tuy không đau, nhưng sờ thấy dính nhớp máu, còn có thể cảm nhận tro bụi từ tảng đá rơi vào người, anh ta chẳng dám động đậy một chút, nói thì thầm: “ Anh cả, có khi nào chúng ta chết ở đây không?”
Tình huống của Dư Lão Đại cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, lúc này cực kỳ yếu ớt: “ Không đâu, sẽ có người tới cứu chúng ta ngay, chú đừng có nói gở. Lão Tam biết bọn mình ở đây, nó sẽ kêu người tới cứu thôi.”
"Không biết vợ em và con gái bây giờ thế nào rồi, em chết cũng chẳng sao, nhưng em không hề muốn vợ con em gặp chuyện, con gái em còn nhỏ như vậy, em vẫn chưa dẫn con bé đi chơi nữa.”
"Cho nên vì bọn họ, chú càng không thể bỏ cuộc! Chị dâu, em dâu và các cháu của chú đều ở cùng nhau, đừng tử bỏ! Chúng ta nhất định có thể gặp lại họ.”
"Anh à..."
Giờ khắc này, Dư Lão Nhị chỉ cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Mười lăm phút sau động đất, âm thanh sụp đổ ầm ầm dường như biến mất, mọi thứ dừng lại, tiếng động xung quanh trở nên bé nhỏ. Trước mắt họ là một màu đen, mũi ngửi được toàn là mùi bùn đất và mùi máu. Tất cả những thứ đó, khiến người ta không thể nhìn thấy một tia hy vọng.
Không biết đã qua bao lâu, ngay cả Dư Lão Đại cũng cảm thấy mình sắp từ bỏ. Bỗng, anh cảm giác tảng đá trên người mình chuyển động? Anh thấy một tia ánh sáng yếu ớt chiếu vào, hơn nữa còn có mấy cục đá nhỏ và đất rớt lên người. Anh ta nhịn không được mở mắt, há mồm muốn hô, nhưng miệng ngậm toàn bùn nên chỉ yếu ớt kêu: "Cứu mạng, cứu mạng, tôi ở đây, tôi và em trai ở đây, chúng tôi còn sống!”
Nhưng mà anh hô vài tiếng cũng không có người trả lời, thậm chí anh chẳng nghe được tiếng người nói chuyện, lẽ nào là ảo giác? Hoặc có lẽ là dư chấn, vốn dĩ không có ai đến cứu họ.
Đúng, nếu có người tới cứu bọn họ thì không thể yên tĩnh như vậy.
Tia hy vọng trong lòng Dư Lão Đại nháy mắt bị dập tắt, nhưng vẫn không muốn từ bỏ hi vọng, anh sờ người em trai bên cạnh, gọi vài tiếng chỉ nghe được mấy cái hừ nhẹ yếu ớt. Tay anh mò mẫm dưới đất, cuối cùng mò được một hòn đá. Anh nắm nó trong tay, dùng hết sức đánh xuống đất, hi vọng thanh âm này có thể truyền ra ngoài.
"Bộp, bộp, bộp, bộp, bộp..."
Anh đập và đập, đập đến độ bản thân cũng tuyệt vọng.
Dư Lão Nhị còn giữ lại một chút ý thức, loại cảm giác sắp chết thực sự quá mãnh liệt, lúc này càng sợ không chịu nổi, anh mở to hai mắt, cố gắng duy trì ý thức bản thân, sợ lỡ ngất đi, sau đó sẽ mãi chẳng dậy được.
Ngay khi họ nghĩ mình chết chắc rồi, bất chợt tảng đá đè lên người họ được dời đi chút xíu, giống như được thứ gì đó nâng lên. Trong lòng Dư Lão Đại và Dư Lão Nhị đầy kích động, trợn to mắt nhìn mấy thứ không thiếu tay thì thiếu chân hoặc nửa người bay giữa không trung, những người đó đang khiêng tảng đá kia, đã bay ra khỏi tầm mắt của bọn họ.
... Hả? ? ! !
Có người khiêng tảng đá ra để cứu bọn họ là rất bình thường, nhưng bộ dáng kỳ quái và biết bay là thứ gì vậy? Hay là họ mất nhiều máu quá nên sinh ra ảo giác à?
Có những giọt nước mưa tí tách rơi từ trên trời xuống, rớt vào mặt bọn họ, xúc cảm lành lạnh kéo họ tỉnh lại.
Tiếp đấy, họ thấy bố mình chui đầu ra từ bên trên, sắc mặt ông cứng đơ và trắng bệch, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn là huyết lệ, ông xúc động vỗ đùi: “ "Đại sư…Cố đại sư, con ta vẫn còn… còn sống…còn sống, vẫn chưa có chết!"
Dư Lão Đại: "... ?"
Dư Lão Nhị: "... ?"
Có phải là bọn họ sắp chết nên hồi quang phản chiếu, vì thế mới nhìn thấy ông già nhà mình? Bố tới đón họ đi địa ngục sao?
Không, bọn họ mặc dù rất muốn gặp bố, nhưng bọn họ không muốn chết đâu!
Sau mười lăm phút, lại thấy mấy cái đầu chui ra, có nam có nữ còn có cả con nít, miệng chít chít nói: "Nhanh, sắp ép thành dạng gì rồi, mau dọn tảng đá đi!"
"Ôi tôi nhìn bọn họ đều bị thương, bệnh viện chỗ này chỉ sợ cũng kín người hết chỗ nhỉ? Vậy bọn họ sẽ đi trị thương chỗ nào đây? Vết thương này không băng bó kỹ sẽ nhiễm trùng nặng hơn!"
"Chỗ này sập hết, chỉ sợ bệnh viện