Chương 101:
Cố Phi Âm mang tâm tình chờ mong và kích động khi xốc cái giường đá của mình lên, nhớ năm đó cô cảm thấy trong mộ cũng chẳng an toàn, sợ bị quỷ vô mộ ăn cắp tài sản. Vì mộ rất to, bất cứ con quỷ nào cũng tìm được. Cuối cùng cô nghĩ ra một kế sách- đào một cái hố dưới cái giường đá của mình. Lí do đầu tiên là đa số thời gian cô đều nằm ở đây, thích nhìn lúc nào cũng được, thứ hai là từ nay về sau cô chính là một con quỷ ngủ trên ổ vàng ổ bạc.
Cái hố kia cô đào trong rất nhiều năm, mỗi ngày đều chăm chỉ đào. Ban đêm còn phải lén lút đi đổ bớt bùn ra ngoài, cuối cùng mới đào xong. Sau khi hoàn thành cô giấu đa số tài sản ở trong, ngoài ra cũng có chiến lợi phẩm cô chiếm được từ mấy con quỷ bị cô ăn. Nói chung cộng tất cả lại cũng là một món tài nguyên quý giá.
Bây giờ còn thêm những căn biệt thự ở cạnh sông, cô có thể không cần cố gắng làm việc trong vòng vài chục năm.
Nhưng khi cô xốc giường đá, nhảy vào hố kiểm tra, lại không trông thấy núi vàng núi bạc mà cô đêm ngày nhớ nhung, trên mặt đất chỉ có lẻ tẻ vài cái hòm nhỏ, một ít tiền giấy, vàng mã, ít đến nỗi không đủ lót hố.
Mắt cô choáng váng, có chuyện gì xảy ra?
"Tiểu Diễm? Tiểu Diễm! Mộ chúng ta có phải đã bị ăn trộm?”
"Tiểu Diễm?"
"Tiểu Diễm? !"
"Tiểu Diễm ——! ! !"
Tiểu Diễm?
Tiểu Diễm bây giờ đã cao chạy xa bay, cô ở nhân gian sống mấy chục năm thì không cần tiêu tiền chắc? Mua đại một bộ đồ đẹp hàng hiệu cũng phải tốn mấy chục triệu, đấy còn đỡ, đồ mấy trăm triệu hay cả tỉ cũng có. Sao cô có thể để mình ăn mặc xấu xí chứ? Khi ấy cô còn mài dũi kinh sử ở đại học, đi theo con đường nữ thần tao nhã, con ông cháu cha, muốn đắp lên mặt vẻ thần bí nên tốn không ít tiền.
Cho bản thân cô thôi mà, mỗi món đều theo cô rất lâu, không nỡ bỏ. Cô gái tóc dài cô không quan tâm lắm, dù gì đã bị đánh cho hồn phi phách tán, nói tài sản dưới danh nghĩa của hai người khi ra ngoài, là để cho người ta có ấn tượng với cô ấy thôi.
Bởi vậy, hơn phân nửa bảo bối trong hố đều bị cô tiêu xài hết, xài thì xài thôi! Để lâu sinh nấm mốc, nhưng cô nào ngờ cô gái tóc dài sẽ quay về chứ!
Cô chạy ra ngoài ầm ầm, lập tức bay khỏi cửa thật xa, loáng thoáng nghe được một tiếng thét tê tâm liệt phế từ trong rừng, nghe vừa tuyệt vọng vừa thống khổ, chim chóc trong rừng sợ hãi bay toán loạn. .
Diễm Quỷ run một cái, trong lòng niệm câu A Di Đà Phật, quay người bay càng nhanh hơn, sau đó nhanh chóng biến mất trong rừng.
Cô gái tóc dài, chúng ta vĩnh biệt từ đây!
...
Ông Vương muốn làm tiệc đầy tháng cho cháu gái, mời anh em họ hàng đến dự, dĩ nhiên có cả hàng xóm láng giềng. Tiệc rượu kéo từ đầu phố đến cuối phố, rất náo nhiệt.
Cháu gái ông Vương khá khỏe mạnh, dù gặp một chút xui xẻo, nhưng cuối cùng cũng vượt qua nguy hiểm. Tuy rằng gầy hơn so với những đứa trẻ khác, nhìn qua có hơi đen, nhưng mặt mũi sáng sủa, đôi mắt đen láy long lanh, gặp ai cũng phun bong bóng, cực kỳ đáng yêu.
Bé Vương thích nhất chơi đùa với em gái, còn thích kể cho em nghe về cô, chú, bà, chị, nói cho em nghe bọn họ tốt như nào, lợi hại bao nhiêu, còn lợi hơn cả Siêu nhân Điện Quang, có thể đánh người xấu, dịch xe, là đại anh hùng.
Tất nhiên mỗi khi bé kể cho em, đều phải lôi bà, bố mẹ ra nói mấy lần rằng họ là phàm nhân, không thể hiểu được chúng ta và không thể kể chuyện phi phàm với họ, nhưng em không giống họ, em giống anh, được mọi người bên chị Cố cứu, chắc chắn siêu nhân giống anh!
Cơ mà em gái bây giờ còn nhỏ, ngay cả nói cũng không biết, ăn cơm cũng cần phải có người đút, một ngày 24 tiếng thì ngủ 20 tiếng, bé khó khăn lắm mới có cơ hội kể cho em nghe về “tổ chức”, hy vọng em không biến thành người bình thường.
Đối với chuyện này, anh Vương cũng đã phát hiện nhiều lần, mỗi khi anh tính ngăn lại, thì đột nhiên nghĩ đến chuyện cả hàng xe bị dịch chuyển hôm đấy, rốt cuộc lời ngăn cản không thể thốt nên lời, đành mắt nhắm mắt mở. Được rồi, được rồi, nếu trên đời thật sự có ma quỷ yêu quái, nhưng họ cứu vợ và con gái thì chắc gì đã là kẻ xấu nhỉ?
Nhưng trên đời thật sự có ma quỷ yêu quái sao? Loại chuyện này khiến anh vò xuống một nắm tóc, anh nhận ra mình gặp phải chứng hói tóc tuổi trung niên còn nguy hiểm hơn!
Bé Vương bây giờ đang nhìn em gái mình trong nôi, nhỏ giọng nói: “Em ơi, em ơi, đợi em biết đi anh dẫn em đi gặp chị.”
"Ông ơi, khi nào em con mới lớn dợ? Em có thể lớn nhanh hông?”
Ông Vương dở khóc dở cười xoa đầu cháu trai: “Thời gian trôi qua từng ngày, em con cũng phải lớn theo từng ngày, nếu em ấy đột nhiên trưởng thành thì sẽ mất đi nhiều niềm vui lắm.”
Bé Vương nói: “Nhưng con muốn em con lớn nhanh cơ, để con dẫn em đi tìm cô, chú, dì, bà và chị, còn có quỷ phu nhân! Con không muốn chờ!”
Ông Vương muốn nói ông cũng muốn gặp, đáng tiếc không nhìn thấy quỷ!
...
Tiệc đầy tháng của em gái trôi qua khá suôn xẻ, khánh khứa tới đều về trong vui vẻ. Cho đến khi người về hết, thời điểm đêm khuya tĩnh lặng, Ông Vương xếp mấy cái bàn nhỏ ở dưới lầu, trên bàn bày đầy thịt gà, vịt, cá, còn có vài ngọn nến, tiền giấy. Gió đêm thổi từng cơn, thổi khiến nhà âm khí dày đặc.
Bé Vương quỳ ở bên cạnh, ánh lửa hơ khuôn mặt trắng trẻo của bé đỏ bừng, lúc bé cao hứng đôi mắt sáng như ngọn lửa rực cháy, bé chỉ vào ngọn lửa biết nghe lời, chỉ vào bên trái nó bé lửa lại, chỉ vào bên phải cũng tương tự, nói: “Ông ơi, nhóm chị Cố đến rồi”
Ông Vương cao hứng gật gật đầu, nói đến thì tốt rồi. Mấy hôm trước ông đến bờ sông mời họ, đến dự tiệc đêm trăng tròn để cảm tạ.
Ông nhìn trái rồi nhìn phải, tuy không thấy ai hết, lại cảm giác xung quanh rất lạnh, nhưng ông rất vui, cười đến nỗi mặt biến thành đóa hoa cúc.
Lúc này nữ quỷ áo đỏ tựa vào nôi của bé, vạn vẹo khuôn mặt trắng bệch lộ ra một nụ cười, lầm bầm âm u gọi bé đáng yêu, bé đáng yêu…
Phu nhân quỷ giơ bộ móng mới làm lên, nói: “ Cô đang gọi hồn à? Coi chừng làm bé giật mình.”
Nữ quỷ áo đỏ