Cố Phi Âm nằm trên lưng của cô gái hàng xóm than ngắn thở dài, cô còn tưởng rằng mình có thể kiếm được hai trăm tệ, cải thiện cuộc sống một chút, nào biết được lại là không công một trận, không chừng còn phải bị truy cứu trách nhiệm pháp luật.
May là cô chạy nhanh, nếu không thì thực sự muốn nói cũng không được.
Cũng may cô không có nhân tính, lại không có đạo đức, nên lúc chạy trốn không chút do dự.
Đây là mù quáng làm việc cả đêm, cô vừa mệt lại vừa buồn ngủ, không khỏi ngáp một cái, trước tiên chuẩn bị đi ngủ, trời sáng còn muốn đi làm, đến lúc đó lại không có tinh thần.
Cô gái hàng xóm bay lơ lửng, bà lão ôm cây chổi đi bên cạnh, quét một đường dài lớp tuyết trên mặt đất, phủi đi những dấu vết quỷ dị lộn xộn.
Cách đó không xa, bóng dáng một cô gái từ nơi xa bay tới, cô mặc một chiếc váy dài không tay, vết xanh tím ở trên cổ đã không thấy nữa, ngay lúc này nhìn cô rất sạch sẽ, nếu không phải chân cô không chạm đất, lại không có bóng, thoạt nhìn vẫn là cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, lại tràn đầy sức sống.
“Rốt cuộc cũng tìm được các cô, tôi đã hỏi rất nhiều con quỷ mới tìm được các cô.”
Cô gái hàng xóm và bà lão đều ngừng lại, ngơ ngác nhìn cô ấy không nói một lời.
Đầu của Cố Phi Âm từ phía sau của cô gái hàng xóm nhô ra ngoài, nghi hoặc nhìn cô ấy, kỳ quái cô ấy tới đây tìm cô để làm gì?
Người đó cười một chút, nói: “Tôi tới cảm ơn cô.”
Cô thật sự tới để nói lời cảm ơn, những nay năm cô làm người không làm việc gì xấu, từ nhỏ từng bước học tập, sau khi tốt nghiệp đại học liền ra ngoài làm việc, bởi vì ham tiền thuê nhà rẻ mới không tìm đến những tiểu khu dành cho nhà ở, mà là ở trong một căn nhà cũ đã sắp bị phá dỡ.
Cô ở nơi đó ở một năm, vẫn luôn không xảy ra chuyện gì, mặc dù hoàn cảnh không phải rất tốt, nhưng hàng xóm chủ nhà trọ đều rất tốt, ngày thường gặp phải vấn đề gì, thỉnh thoảng còn có thể giúp đỡ lẫn nhau, dần dần, cô cảm thấy ở nơi này cũng rất tốt, tiền thuê nhà lại rẻ, mỗi năm còn có thể dư một ít tiền, đối với người vừa mới ra ngoài xã hội làm công như cô mà nói thực sự rất đáng giá.
Buổi tối hôm đó cô như thường ngày buổi tối tan làm trở về nhà, nghĩ rằng ngày hôm sau cô có thể nghỉ ngơi đi xem phim đi dạo phố, không nghĩ tới đi được nửa đường thì bị lão nhị bịt miệng, mặc cho cô giãy giụa xin tha như thế nào cũng không thể làm lão nhị buông tha cô, trong lòng cô lúc ấy tràn đầy tuyệt vọng, chỉ cảm thấy địa ngục cũng không giống như vậy.
Hắn ta xé hỏng chiếc váy xinh đẹp nhất của cô, kết thúc cuộc đời xinh đẹp nhất của cô.
Cũng không biết có phải vì cô quá không cam lòng, lại quá oán hận, cho nên sau khi chết vẫn luôn không có quan sai tới đón cô, cô cũng vui vẻ ung dung tự tại, bởi vì đây vừa vặn là cơ hội để cho cô báo thù.
Từ sau khi cô biến thành quỷ, vẫn luôn đi theo Lão nhị, cô muốn báo thù, nhưng Lão nhị tàn nhẫn độc ác, dương khí lại nặng, càng không tin chuyện quỷ thần, sau khi giết cô thì làm như chưa cái gì cũng chưa xảy ra, còn có thể bình tĩnh đem thi thể của cô kéo vào trong núi để tiêu hủy xóa đi mọi dấu vết, để lừa gạt cảnh sát! Hắn ta chưa bao giờ lộ ra một tia áy náy và bất an, cuộc sống trôi qua như thế nào thì trôi qua như thế ấy, giống như một cái mạng người ở trong mắt của Hắn ta cũng không là gì cả.
Mà đạo hạnh của cô còn thấp, tới gần cơ thể của Llão nhị thân cũng khó khăn, vẫn luôn không có tìm được cơ hội để báo thù.
Cho đến hôm nay.
Lão nhị cái gì cũng không sợ thế nhưng lại bị một người dọa cho sợ vỡ mật, cả người hoảng hốt lo sợ, trở nên nghi thần nghi quỷ, cuối cùng hắn ta cũng nhớ tới mình đã từng giết một người.
Nhìn bộ dạng Lão nhị bị dọa đến tè ra quần mà chạy trốn, cô thật sự vô cùng vui sướng, bởi vì cuối cùng hắn ta cũng cảm nhận được sự sợ hãi và hoảng hốt của cô lúc đó.
Đương nhiên, cô cũng sẽ không bỏ qua hắn ta.
Giết người thì đền mạng, thiên kinh địa nghĩa*.
*Đạo lý hiển nhiên.
“Tôi tên là Tống Na, cảm ơn cô, đã để cho tôi có cơ hội để báo thù.”
Cố Phi Âm hoàn toàn không nghĩ tới còn có chuyện này, cô cũng không để trong lòng, vẫy vẫy tay nói: “Được rồi, tôi đi về trước đây, ngày mai còn phải đi làm nữa.”
Tống Na: “……”
Tống Na nói: “Tôi khi còn sống không thích nợ người khác, khi chết rồi càng không muốn nợ gì với người khác, huống hồ còn là nợ ân tình. Tôi tới đây là để báo ân, cô có cần cái gì thì cứ nói, tôi đều sẽ tận lực giúp cô.”
Cố Phi Âm đứng thẳng người, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm cô, lại có chút hung tàn, giống như là đang rình con mồi, Tống Na co rúm lại, trong lúc nhất thời không biết nên nói như thế nào.
Cố Phi Âm nói: “Tôi cần một chiếc quan tài, cô có thể giúp tôi không?”
Tống Na: “……???”
Cố Phi Âm vỗ tay, thật tốt, lại có một người tới làm cho cô một chiếc quan tài.
Đều nói nhiều người sức lực lớn, cô sắp có thể được ngủ trong quan tài rồi! Thật sự quá hạnh phúc rồi!
Cô cao hứng gỡ răng giả trong miệng xuống, cẩn thận cất vào một túi nilong nhỏ, lại nhét vào một túi nhỏ trong lớp áo bông, xác nhận là cất kĩ, cô hạnh phúc nằm trên lưng của cô gái hàng xóm ngủ luôn.
—— dù sao cũng là tài sản quý giá nhất của cô, tự nhiên muốn chăm sóc cẩn thận một chút.
……
Đêm hôm nay cô cũng ngủ hơn hai tiếng, lúc sáng thức dậy mắt đều mở không ra, nào giống cô gái hàng xóm và bà lão,